Lưu Nguyễn
Hóa đá
Triền cỏ mượt ta về thăm một bận
Ðồi hoang em trăng lặn cuối ghềnh
Con sông cũ hẹn hò một thời xa xưa lắm
Một thời qua, thời tuổi trẻ ngông nghênh
Em thì vẫn nụ cười trong ánh mắt
Hàng mi cong như một nét trăng buồn
Chiều bữa ấy mù sương giăng khắp lối
Mà lòng ta ngây ngất một mùi hương
Và hôm đó chỉ khe chừng sợi tóc
Ðã que diêm nhen đốm lửa bên rừng
ôi đốm lửa, bùng lên trong tiềm thức
Rừng âm thầm, cây lá kín bưng
Triền cỏ mượt có em nằm xõa tóc
Có ta ngồi hóa đá đã trăm năm.
Người em xứ Quảng
Rừng đã cháy mấy mùa tao loạn cũ
những mầm xanh từ sỏi đá Trường Sơn
vẫn âm thầm như lòng người thiếu nữ
chân đất kiên cường bám lấy quê hương.
Em Quảng Nam chắt chiu từng nỗi nhớ
ta lênh đênh mòn mỏi gặm niềm đau
đêm bất tận, đêm đông trời Bắc Mỹ
ngày lửa thiêu, ngày nắng hạ phương nhà
Ðường vạn dặm chim lạc bầy nhớ tổ
đời chông chênh chìm nổi mộng hoàng lương
ta đành đoạn giạt trôi từ độ nọ
em quê nhà đau đáu mắt trông thư
Em hỡi em, hỡi người em xứ Quảng
hiểu giùm ta gã lãng tử phiêu bồng
thư đã viết bao lần nhưng không gửi
cũng chỉ vì ta đã lỡ qua sông
Thôi em nhé dẫu đầu ghềnh cuối thác
trong tim ta luôn có mảnh trời quê
vẫn thấp thoáng bóng hình người em nhỏ
vẫn thiết tha một nơi chốn trở về.