Lưu Trọng Lư

 

 

 

 

Thơ sầu rụng

Vầng trăng từ độ lên ngôi

Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ.

Ðể tóc vướng vần thơ sầu rụng

Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo.

Năm năm tiếng lụa xe đều...

Những ngày lạnh rớt, gió vào trong cây.

 

Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay

Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông.

Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng

Thời gian lặng rớt một dòng buồn tênh.

 

 

Mây trắng

Mây trắng bay đầy trước ngõ tre

Buồn xưa theo với gió thu về

Vài chàng trai trẻ sầu biêng biếc

Mộng nở trong lòng sắc đỏ hoe.

 

 

Núi xa

Núi xa, nhà vắng, mưa mau,

Mênh mông cồn cát, trắng phau ngõ dừa.

Trong thôn văng vẳng gà trưa,

Lắng nghe đúng ngọ chuông chùa... nện không.

 

 

Trăng lên

Vừng trăng lên mái tóc mây

Một hồn thu lạnh, mơ say hương nồng

Mắt em là một dòng sông

Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em.

 

 

Một chút tình

Chửa biết tên nàng, biết tuổi nàng,

Mà sầu trong dạ đã mang mang.

Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh,

Lạnh lẽo đêm trường, giãi gió sương.

 

Ta chỉ xin em một chút tình,

Cho lòng thắm lại với ngày xanh.

Sao em quên cả khi chào đón,

Tình ái, chiều Xuân, đến trước mành?

 

Rộn rã cười vang một góc lầu,

Ngây thơ em đã biết gì đâu!

Ðêm khuya trăng động trong cây lá,

Vò võ ta se mấy đoạn sầu.

 

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm,

Lạnh lùng ta dõi bước chân em,

Âm thầm ấp mối xa xa... vọng,

Ðường thế đâu tìm bóng áo xiêm?

 

Ðợi đến luân hồi sẽ gặp nhau,

Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau

Chờ anh dưới gốc sim già nhá!

Em hái đưa anh đóa mộng đầu.

 

 

Một mùa đông

I

Ðôi mắt em lặng buồn

Nhìn thôi mà chẳng nói,

Tình đôi ta vời vợi

Có nói cũng không cùng.

 

Yêu hết một mùa đông

Không một lần đã nii,

Nhìn nhau buồn vời vợi

Có nói cũng không cùng.

 

Trời hết một mùa đông

Gió bên thềm thổi mãi

Qua rồi mùa ân ái,

Ðàn sếu đã sang sông.

 

Em ngồi trong song cửa

Anh đứng dựa tường hoa

Nhìn nhau mà lệ ứa,

Một ngày một cách xa.

 

Ðây là giải Ngân-hà

Anh là chim ô-thước

Sẽ bắc cầu nguyện ước

Một đêm một lần qua.

 

Ðể mặc anh đau khổ

Ái ân giờ tận số

Khép chặt đôi cánh song!

Khép cả một tấm lòng!

 

II

Em là gái trong khung cửa

Anh là mây bốn phương trời;

Anh theo cánh gió chơi vơi,

Em vẫn nằm trong nhung lụa.

 

Em chỉ là người em gái thôi,

Người em sầu mộng của muôn đời,

Tình em như tuyết giăng đầu núi

Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời.

 

Ai bảo em là giai nhân

Cho đời anh đau khổ?

Ai bảo em ngồi bên cửa sổ

Cho vướng víu nợ thi nhân.

 

Ai bảo em là giai nhân

Cho lệ tràn đêm xuân?

Cho tình tràn trước ngõ?

Cho mộng tràn gối chăn?

 

III

Ngày một ngày hai cách biệt nhau

Chẳng được cùng em kê gối sầu

Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo

Cùng cười những chuyện thế gian đau.

 

Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm

Em vẫn đùa nô uống rượu say

Em có biết đâu đời vắng lạnh

Lạnh buồn như ngọn gió heo may.

 

Môi em đượm sắc mùi nho tươi,

Ðôi má em hồng chứa nụ cười

Ðôi mắt em say màu xán lạn,

Trán em để lỏng làn tóc rơi.

 

Tuy môi em uống lòng anh say,

Lời em càng nói càng chua cay

Anh muốn van em đừng nói nữa

Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.

 

IV

Hãy xếp lại muôn vàn ân ái

Ðừng trách nhau, đừng ái ngại nhau

Thuyền yêu không ghé bến sầu

Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng.

 

Hãy như chiếc sao băng băng mãi

Ðể lòng buồn, buồn mãi không thôi.

 

 

Khi thu rụng lá

Em có bao giờ nói với anh

Những câu tình tứ thuở ngày xanh

Khi thu rụng lá bên hè vắng,

Tiếng sáo ngân xa vẳng trước mành.

 

Em có bao giờ nghĩ tới anh,

Khi tay vin rũ lá trên cành?

Cười chim, cợt gió, nào đâu biết:

Chua chát lòng anh biết mấy tình?

 

Lòng anh như nước hồ thu lạnh,

Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà...

Ngày tháng anh mong chầm chậm lại;

Hững hờ em mặc tháng ngày qua...

 

Mùa đông đến đón ở bên sông,

Vội vã cô em đi lấy chồng,

Em có nhớ chăng ngày hạ thắm;

Tình anh lưu luyến một bên lòng?

 

 

Ðan áo

Ngày tháng em đan chiếc áo len,

Hững hờ để lạnh với tình duyên.

Mùa đông đến tự hôm nào nhỉ?

Lá rụng bay đầu dưới mái hiên.

 

Gió thổi hôm nay lá rụng nhiều,

Cậy em đan hộ tấm tình yêu

Ðể về mang ủ lòng anh lạnh,

Cho khoảng đêm trường đỡ quạnh hiu.

 

 

Tình điên

Mười bảy xuân em chưa biết sầu

Mối tình đưa lại từ đâu đâu...

Em xinh, em đẹp, lòng anh trẻ,

Dan díu cùng nhau giấc mộng đầu.

 

Tình trong như nước biển trong xanh

Huyền ảo như trăng lọt kẽ mành;

Phơi phới như hoa đùa nắng sớm

Rạt rào như sóng vỗ đêm thanh...

 

Hôm ấy trăng thu rụng dưới cầu,

Em cười, em nói suốt trăng thâu;

Yêu nhau những tưởng yêu nhau mãi,

Tình đến muôn năm chửa bạc đầu...

 

Ngày tháng trôi xuôi với ái ân...

Bên cầu lá rụng đã bao lần!

..................................................

 

Tình ái hay đâu mộng cuối trời,

Nhầm nhau giây lát hận muôn đời

Kẻ ra non nước, người thành thị,

Ðôi ngã tình đi, người mỗi nơi.

 

Hôm nay ngồi ngóng ở bên song,

Ta được tin ai mới lấy chồng;

Cười chửa dứt câu, tình đã vội...

Nàng điên trên "gối mộng" người thương.

 

Ta mơ trong đời hay trong mộng?

Vùng cúc bên ngoài, đọng dưới sương.

Ta dí đôi tay vào miếng kính,

Giật mình quên hết nỗi đau thương...

 

Ta hát dăm câu vô nghĩa lý;

Lá vàng bay lả vào buồng ta

Ta viết dăm câu vô nghĩa lý;

Người điên xem đến hiểu lòng ta.

 

 

Tiếng thu

Em không nghe mùa thu

Dưới trăng mờ thổn thức?

 

Em không nghe rạo rực

Hình ảnh kẻ chinh phu

Trong lòng người cô phụ?

 

Em không nghe rừng thu,

Lá thu kêu xào xạc,

Con nai vàng ngơ ngác

Ðạp trên lá vàng khô?

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ