Tự do
Khát
Môi anh
Gió mùa se lạnh
Sương đầy trời chiều hiu hắt em ơi
Đêm dịu dàng
Đêm rất dịu dàng rơi
Tươm mật ngọt ươm nồng nàn nỗi nhớ...
Khát môi em
Khô khốc rồi ... hơi thở
Nhìn quanh đời mà chợt biết ... là mơ
Tình thơ
Em không thấy ... tình tràn lên môi mắt
Giữa cơ hàn hạnh phúc vẫn tung tăng
Bầy trẻ thơ đùa giỡn trên đồng
Vui nghịch nước ... bùn lầy nước đọng
Em nhớ hát
Cho tình lên môi mắt
Ngắm đêm ngày
Hoa nở nhụy viên dung
Thổi sầu
Gom hơi buồn
Thổi bóng bay
Tuôn trong môi đỏ
Bóng bay lên trời
Ô kìa!
Bóng vỡ em ơi
Lung linh hoa thắm
Tặng đời nắng mai
Trưng bày
Đây vườn hoa trái ... xib bày
Em khoan thai chọn trái này, hoa kia
Hay em gom hết rồi chia
Cho người bốn bể chưa lìa thế gian
Hoa này
Thường lạc tâm an
Trái này
Quả kết gian nan kiếp người
Xuân nguyên
Quê hương trăn trở theo đời
Còn con mắt ngó cho lời buồn sa
Bao giờ
Người múa cùng ca
Là xuân tình đó ... chia ra đất trời
Xuân về trên những tiếng cười
Lọ cần mai nở, nắng ngời đâu em
Thương
Một lần thương đến hết đời
Thương hoa cỏ dại một thời chân quê
Rào dâm bụt , giậu mồng tơi
Mướp, cà, muống, ngót ngọt hơi bí bầu
Cõi người ... không dễ ở lâu
Càng thương người ở rất lâu quê nhà
Loạn nhân tâm - lạc giang hà
Thương con mắt đỏ giữa tà huy phai
Dặn dò
Cung đàn gợi giấc mơ xưa
Triều âm sóng vỗ cho vừa nhớ thương
Tay trơ đứng ngửi bụi đường
Chợt nghe ra gió miên trường hắt hiu
Mỗi đời người ... một cô liêu
Này em xin nhớ mà yêu thương người
Tự tình
Ra đời
Như lá, như hoa
Kiếp người ... là một khúc ca nhiệm mầu
Người ơi biển hóa nương dâu
Tình ơi
Xin thắm một màu yêu thôi
Lấp lánh
Anh đã lấy lặng câm đời nắng
Làm hoàng hôn phủ lấp đời mình
Em lại đến
Chập chùng sóng động
Đêm tràn về lấp lánh sao xanh