Mạc Hoài

 

 

 

 

Gối chăn

Ảo mơ khuấy động hương ḷng

Biệt chia ngắt lặng bao lần yêu xưa

Ở đây nhiều nắng thưa mưa

Xác xơ cơm áo, dư thừa nhớ thương

Lồng son ly thoát nhạt thường

Thắm say duyên mới, chiếu giường thăng hoa

Ch́m đêm. Hun khói xót xa

Pḥng hương. Hơi hả. Nơn nà khuất bay.

 

 

Nỗi niềm

Cổ lai hy, cổ lai hy

C̣ng lưng hệ lụy cười kh́ cuối hiên

Phà cao khói biếc bạn hiền

Hư hao nhân thế nhăn tiền ảo tan

 

Nhởn nhơ vơi nhẹ điêu tàn

Vểnh râu tự tại cuối màn cuộc chơi

Rêu trơn trải rộng bước đời

Vọng nghe nhắn gọi vẳng nơi chuông chiều

 

Lợi danh ră cánh giạt phiêu

Duyên đôi ánh lệ loang nhiều bóng mây

Chúi đầu đà điểu thơ ngây

Né trông vỡ đổ giăng đầy nẻo suy

 

Về đâu thắm đỏ nhất th́

Tím đau đoản kịch đậm ghi vết bầm

Vàng son lợt sắc mù tăm

Trắng tay c̣n giấc ngàn năm không màu.

 

 

Tôi đi t́m lại

Đốt châm lầm tưởng ḷng vui

Ấm môi đậm khói ngậm ngùi càng vương

Mắt cay đọng một niềm thương

Nắng xưa sớm tắt, mờ sương cuối đời.

 

Ngó bao nguyện ước rụng rời

Giữ nguyên ngơ ngác, giờ tôi đang chiều

T́m chân trời cũ hănh kiêu

Chứng nhân hưng phế tiêu điều thế gian

 

Thiết tha. Đốt chặng lật trang

Tâm linh khắc khoải son vàng hoa niên

Xót xa. Hài kịch hết duyên

Ảo hư măi tiếc, hăo huyền chợt đau

 

Thoáng thôi luyến đẹp ban đầu

Chói chang thuở ấy phụ nhau chẳng về

Cúi đi bước nặng chiều lê

Cái tôi đứt đoạn đang kề bóng đêm!

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ