Mặc Không Tử
Tâm Không
Từ em bỏ phố lên rừng
Cõi trăm năm mộng lưng chừng cuộc thôi
Vẽ mù sương một phương trời
Viết trang bối diệp thơm lời mẹ ru.
Từ em bỏ lại phù hư
Đạo chừ hôm sớm kinh thư bạn cùng
Lời từ cõi lặng thinh không
Nghĩa từ câu chữ góp cùng nguyện ca.
Từ em bỏ lại người – ta
Đạo tình thanh nhẹ có ta có người
Chừ em hiểu vẹn nụ cười
Trên môi Phật nở rạng ngời tâm không.
Ngu ngơ con chữ
Ta có bài thơ xanh xanh màu lá cỏ
Nhặt ở đáy lòng nên con chữ cũng rưng rưng
Ta có bài thơ về tình người, sự sống
Đêm trần gian! Con chữ lạnh lùng.
Những đêm dài
Ta và ngọn nến tàn tâm sự
Chồng sách cũ ngổn ngang
Trang thơ là bè bạn
Chừ hồn ta phiêu khoát giữa non triền.
Với cuộc lữ
Ta thõng tay ra đi
nhưng không làm người vô sự
Bởi trần gian trĩu nặng cả hai vai
Đâu ai biết
Đồng hoang có chàng mục tử
sáo vi vu dìu dặt tận non đoài.
Những đêm dài
Ta toan đốt sách
trở về nguồn tri kỉ với non sâu
Chung trà lạnh
ngu ngơ từng con chữ
Nên niềm riêng trỗi nhịp bắc cầu.
Kinh Lá
Nhẹ nhàng mỏng manh chiếc lá
Giấu trong mình bài tâm kinh
Huyễn hư vô thường ai hiểu
Thả rơi rơi chiếc bóng mình.
Nghe ra
Hiên ngoài
Then cửa lạnh sương
Nắng mai về ngụ
Con đường bỗng dưng
Chim thức giấc
Hót vang lừng
Nụ cười môi Phật
Như chừng nghe ra…
Tháng Tư Rằm
Ta ngồi lại soi mình trên bến vắng
Giữa hoang tàn ai vẽ giấc mơ hoa
Đêm huyền diệu muôn sao trời chợt sáng
Tháng tư rằm Phật ngự giữa lòng ta.
Vô đề
Bao năm
quảy gánh phiêu bồng
Lời thơ
ý Đạo
phố đời lang thang
Tri âm một ánh trăng vàng
Huyễn hư
chuyện thế...
ngâm tràn lời Kinh.
Tao ngộ
Sương đọng trên mi mắt
Long lanh dưới nắng hồng
Bình minh lên tắm gội
Những nỗi buồn hư không.
Tình ta là lá cỏ
Tình ta là mây bay
Tình ta là giọt nắng
Vườn Tâm hoa bướm say.
Có phải con sóng vỗ
Đưa thuyền ra xa khơi
Có phải trăng cổ độ
Vằng vặc treo giữa trời!
Bờ cát nằm im tiếng
Đồng vọng chuông Hàn San
Bến Phong Kiều tao ngộ
Tri âm ánh trăng vàng.
Mẹ
Cứ viết hoài về mẹ
Sao chửa cạn lòng này
Suốt một đời vất vả
Nắng chiều vàng lắt lay.
Mẹ quê nhà quạnh vắng
Ôm nỗi nhớ thương con
Mà đường xa vạn dặm
Ân mẹ viết chưa tròn.
Rồi bốn mùa luân chuyển
Thu sang lá rụng nhiều
Có sương hay hạt lệ
Rớt xuống đời lạnh hiu.
Đông về con mơ ước
Xào xạc lá thu rơi
Mẹ ơi! Chừ tuổi hạc
Mẹ ơi... cứ nghẹn lời.
Núi và biển
Núi đứng lặng giữa phong ba bão táp
Biển chẳng yên… con sóng biển rì rào
Đêm trở giấc trên cành lá lao xao
Thuyền vẫn mãi lênh đênh ngoài bến mộng.
Đêm chở trăng về gầy thêm nhựa sống
Hương cay nồng cây cỏ nhạt nhòa sương
Lòng biển rộng ngàn năm ươm trăng mộng
Núi - Biển chia bờ cây bến sầu vương.
Núi đứng lặng - Biển chẳng yên… sóng vỗ
Để muôn đời chia sẻ một niềm riêng.
Đi tìm con sóng
Nửa mùa trăng du thủ
Nửa đời em ruổi rong
Tàn Đông chưa giũ mộng
Xuân đến rộn tơ lòng.
Em nửa đời là sóng
Rào rạt giữa trùng khơi
Ta nửa đời là biển
Đêm trăng huyền ghé chơi.
Dẫu ngàn năm sóng vỗ
Xô dạt bến bờ tôi
Mênh mông lòng biển rộng
Trăng vẫn là trăng thôi.
Mộng
1. Ta làm kẻ hành khất
đi qua miền khổ lụy
chỉ xin trần gian
lưng chén cơm ăn
ngày
chân trần cất bước
giữa sa mạc hoang vu
lần theo tiếng gọi sông Hằng
con sông thiêng
từ bấy đến giờ
vẫn rì rầm cuộn chảy
2. Tây Trúc
thượng nguồn
hoa tâm linh đã nở
và ‘cát lòng ca nguyện’
ta
với mớ kiến tri chập choạng
chập choạng bóng đêm
mở trang Kinh
con chữ lơ ngơ
cõng nhị nguyên tới lui bờ huyễn mộng
tìm điều gì
thẳm sâu sự sống
cánh bướm chập chờn
chập chờn giấc mộng Trang Chu.
Vọng âm
Lá thầm thỉ câu chuyện đời hư ảo
Vọng thanh âm xao động cả trời chiều
Bao phiền lụy theo gót hài rơi rụng
Thản nhiên ngồi soi bóng núi tịch liêu.
Đời ẩn sĩ
Am tranh vắng
giữa đêm
sư thiền tọa
Cửa chẳng cài then
trăng gió mặc tình...
Thác núi vọng
âm vang miền hư ảo
Đêm trở mình
chim bỗng hót lời Kinh
Bên dòng nước
thả trôi mùi tục lụy
Sương lung linh
rửa sạch bụi ưu phiền
Đời ẩn sĩ
non cao là bạn lữ
Núi rừng khuya
huyền diệu một vầng trăng!