Mạc Phương Đình

 

 

 

 

 

Lời Dặn Dò

thôi nhé đừng buồn trăng đã rụng

sương mưa phủ kín lối em về

còn đâu hoa tím vây đường nhỏ

một thoáng bàn tay bỗng tái tê

thôi nhé đừng buồn chim đã bay

cuối trời đông lạnh chút heo may

dửng dưng như nắng ngoài hiên lạ

còn nợ ngày xưa một nét mày

thôi nhé đừng buồn hoa đã tàn

trái tim nào ngỡ nhuốm màu tang

thiên thu lời hẹn trôi dòng lệ

chén rượu còn say nét ngỡ ngàng

thôi nhé đừng buồn câu tiễn biệt

tuổi xuân như nước chảy qua cầu

ngỡ mình cầm giữ trăng mười sáu

đất rộng đêm dài em ở đâu?

đừng buồn, em nhé câu thơ cũ

nét vụng về xưa trăng tuổi thơ

hoa cỏ mọc đầy trang sách ước

mười năm chưa nhạt nỗi mong chờ.

 

 

Cho Một Nụ Cười

cám ơn em buổi chiều qua đó

gởi nụ cười sau liếp cửa che

con sáo bay mang câu hát dạo

ta chào em mượn lối đi về

chiều nắng nhạt lòng chưa đủ ấm

bước chân qua ngày tháng đầy buồn

khói nhà ai ngõ xa vương vấn

còn chút gì gởi nhớ gởi thương

đường phiêu bạt theo dòng sương gió

tóc xanh xưa nay nhuốm bạc rồi

vừa bắt được nụ cười lạc xứ

đủ cho hồn xao xuyến em ơi

ba mươi năm thắp tình soi mộng

để bẽ bàng trong mỗi bước chân

ai hiểu được con tim bé nhỏ

dành cho em dù có muộn màng

đời vẫn đẹp trong dòng thác lũ

ta đem theo âu yếm nụ cười

khoé môi nhỏ ngọt ngào nhân ái

ngọn sóng tình réo khúc nhạc vui.

 

 

Khám Phá

em là nắng, là mưa hay là gió

là ánh trăng hay đốm lửa đêm sao

là cỏ thơm hay lộc non mới nở

mà bỗng dưng anh ngào ngạt hoa đào

nắng bỡ ngỡ rớt buồn trên mái tóc

sợi mai xưa lấp lánh chút tà huy

mưa lặng lẽ lối về ôm mộng cũ

ngọt môi anh cắn vỡ trái xuân thì

bờ cỏ thơm còn xanh xao viễn xứ

lời trăm năm chưa nói được vài câu

nghe lộc non tràn đêm vui tình tự

tiếng yêu em rạo rực nước chân cầu

về góp lại từng hạt mưa hạt nắng

hạt lửa sao cùng cọng cỏ trăng đầy

em nhật nguyệt dấu mình mơn mởn nở

để hồn anh say khướt cả đêm nay.

 

 

Dấu Hỏi

em về đâu, buổi chiều đang xuống

màu mắt xưa lạc cuối chân trời

sợi tóc mây phương nào đợi gió

cánh chim chiều lặng lẽ ra khơi

em về đâu, ngõ hoa mờ mịt

năm ngón tay để lạnh tháng buồn

trên gối nhỏ hương đầy hoa bưởi

sợi tình nồng thơm dấu nụ hôn

em về đâu, đường xa cát bụi

những đóa hồng còn đậu trên môi

thơ vẽ nét dịu dàng hơi thở

hoàng hôn lên một chút bồi hồi

em về đâu, về phương trăng vỡ

trên dấu yêu biền biệt ngả đường

những dấu hỏi rơi trên ngọn sóng

vỗ từng hồi giữa vực đau thương.

 

 

Dấu Vết

em đi để lại nụ cười

cho ta còn mãi một trời tương tư

mấy dòng mực tím, tờ thư

đôi câu thơ cũ buồn như nỗi buồn

căn phòng nhỏ ắp đầy hương

tóc trên chiếc gối sợi vương ngắn dài

mặt trời rọi xuống ngàn mai

tưởng em đùa với nắng ngoài mái hiên

trong gương còn mắt em hiền

vết son còn đọng giữa miền vai xưa

âm ba một thuở vui đùa

hay cơn sóng nhỏ bốn mùa gối chăn

song khuya trăng cũng ngại ngần

gió len nếp áo thanh tân gập ghềnh

tiếng cười treo giữa bình minh

vòng tay quấn quít giọt tình trong veo

chợt như ngọn lá bay vèo

nụ hôn buổi sáng vừa treo mắt đầy

vẫn còn, vẫn còn quanh đây

nụ cười em với tháng ngày dễ thương.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ