Mặc Phương Tử

 

Xuân

Sáng ra chợ mua báo

Để tìm hương cuộc đời

Dọc đường hương hoa cỏ

Cũng đủ ý xuân rồi!

 

 

Tự tình 

Câu thơ

Vui với đời thường

Áo sờn vai

Bạc màu sương gió ngàn

Cỏ cây cựa mạch thời gian

Hỏi ra

Mới biết xuân đang tự tình.

 

 

Thời gian 

Ta nhổ lên từng cột mốc thời gian

Ngồi đếm lại, thấy trên đầu đã bạc

Ấy thế nhưng

Đời vẫn còn luân lạc

Cuối buổi hoàng hôn

Cuối buổi đông tàn.

Quanh quẩn tháng ngày

Quanh quẩn lòng ta

Rũ vai áo bên mái chòi tranh cũ

Nỗi thao thức cùng trăng sao chưa ngủ

Khép bên vườn cánh bướm dưới hiên hoa. 

 

Xuân đến bao giờ

Ta có hay đâu?

Bỗng thấy chiều nay bên triền suối nhỏ

Hoa bưởi đưa hương quyện cùng hoa cỏ

Cánh én đầu mùa

Chợt thức dưới trời sâu! 

 

 

Như giọt trăng sao                

Bóng đời đổ xuống miền hoa cỏ

Ta vẫn ca bài ca nhất phương

Vẫn chiếc áo lì năm tháng cũ

Vẫn đề thơ hát khúc vô thường.

 

Bốn phương

Mây vẫn còn lưu lạc

Và vạn bờ xa tiếng sóng xa

Màu sắc thời gian trôi mải miết

Mà đường vô tận biết đâu nhà.

 

Khúc độc hành

Vọng mãi tiếng thơ

Bao giờ, ta chả biết bao giờ

Từ trời Hy Mã mênh mông nắng

Đến suối Tào Khê mây rũ tơ.

 

Một sớm

Ngủ bên bờ cỏ lục

Giựt mình

Nghe tiếng giọt sương tan

Tình hư không gọi hồn mây trắng

Rộn tiếng chim ca lộng gió ngàn.

 

Rồi một mùa sang

Hoa phượng nở

Đỏ như màu lửa sáng bên trời

Vàng con bướm liệng xôn xao nắng

Sen tỏa đầm thơm mùa Hạ tươi.

 

Nhưng lòng hoa phượng, hoa sen ấy

Với bốn mùa thơm với sắc màu

Vẫn nở trong lời kinh ngọc tụng

Vẫn ngời như mỗi giọt trăng sao. 

 

(Long Xuyên, mùa An Hạ 2014)

 

 

Chùm thơ Cuối Thu

1.

Có thu nào?

Không cánh chim vời vợi

Không mây trắng qua thềm

Tình sen thu khẽ gọi

Vầng trăng mẹ diệu huyền! 

 

2.

Có hương nào?

Dù mãi ngàn năm nữa

Dâng đời bao ý thơm

Từng giọt cam lồ - sữa…

Tịnh hóa một tâm hồn. 

 

3.

Cuộc tình nào?

Giữa ngàn phương ảo hóa

Vi diệu lời bình yên

Mây trắng về muôn ngả

Thắp sáng trời Hoa Nghiêm. 

 

4.

Con sông nào?

Tháng ngày xuôi dòng chảy

Chở bao nỗi đời đau!

Âm thầm trôi đi mãi

Từ vạn cổ xưa sau!

 

Chở bao mùa sương gió

Về bên trời viễn phương

Để ngàn mây từ đó

Vỗ khúc đoạn vô thường! 

 

5.

Con thuyền nào?

Ngàn phương về bến đỗ

Ngừng nhịp sóng thời gian

Vầng trăng tròn gương cổ

Mưa gió tạnh tràng giang. 

 

6.

Chim về tắm suối biếc

Lảnh lót bên dòng trong

Phơi cánh nắng mai hồng

Hỏi chim rằng: có biết?

Tình mây trắng hư không.

 

(An Giang, cuối thu 2013)

 

 

Bỗng dưng

Bỗng dưng

Én liệng tưng bừng

Tưởng mùa xuân đến, dè chừng giữa thu.

Trách cho con én lu bu

Không theo trật tự,

Mặc dù tự do.

 

Ta ngồi,

Ta nghĩ buồn xo

Trái thời

Trái tiết, làm cho lộn nhào

Thôi thì, nếu có mai sau

Én ơi, nhớ điểm cho màu xuân tươi !

 

Bỗng dưng

Én liệng nghiêng trời

Tưởng mùa xuân đến,

Tưởng đời thêm vui.

Ngờ đâu thu còn ham chơi

Nên tình xuân

Vẫn còn nơi cuối ngàn.

 

Trách cho con én bay sang

Cây chưa trổ lộc,

Đời hoang bóng chiều!

Bỗng dưng

Càng bỗng dưng nhiều

Cô liêu ta chạm phải điều bỗng dưng…!

 

(Thu 2013)

 

 

Mùa Thu Trăng Tử

Ta nhớ ngày xưa người kể qua

Một mùa thu trước buổi lâu xa

Có vườn hoa nở cành hoa diệu

Lùa ngát hương thơm khắp mọi nhà.

 

Thuở ấy mênh mông giữa đất trời

Gió vàng hiu hắt, lá vàng rơi

Lung linh tích trượng ngời sao điểm

Đạo sáng tâm người, trăng sáng soi.

 

Cõi mịt mù tăm xa rất xa

Nơi đây hầm lửa đốt ngày qua

Bỗng trông dáng mẹ bao đày đọa

Lòng rượi buồn vương mắt lệ nhòa.

 

Giọt lệ bi ai đẫm mắt sầu

Rồi trong phút chốc hóa thành châu

Tay nâng chén ngọc hào quang chói

Cho ngàn xưa và cho ngàn sau.

 

Từ ấy mùa thu - Mùa Đạo sử...

Bóng người Mục Tử đẹp muôn phương

Tiếng chuông thiên cổ còn lan vọng

Hiếu tử ai về dâng nén hương!

 

Rồi một mùa thu xưa trở lại

Cũng cành hoa diệu của hôm nao

Nở tung trong vạn tâm hồn nhỏ

Lặng lặng quỳ nghe kinh nguyện cầu.

 

 

Vầng trăng thu

Thoáng trông chiếc lá vào thu

Chuông chùa ngân, nhớ mùa Vu Lan về

Chạnh niềm dặm khách trời quê

Sương mờ giăng bóng chiều lê thê buồn.

 

Nắng vàng trôi khuất hoàng hôn

Tiếng chim ngày muộn gọi hồn sương đêm

Đời như chiếc lá bên thềm

Xa cành... là để đi tìm cội xưa.

 

Giờ đây mùa lại giao mùa

Nát nguồn lệ cũ sớm trưa... cung đàn

Đã đành thôi, chiếc lá vàng!

Đã đành thôi gió lên ngàn chiều nghiêng.

 

Đã đành giữa cõi ưu phiền

Bến trầm luân trắng giọt triền miên rơi

Cánh chim thong thả chân trời

Đã không sương khói, không lời nước mây.

 

Thu xưa dưới ánh trăng nầy

Người buông tay giữa chợ ngày hơp tan

Thu nay cũng ánh trăng vàng

Kinh thơm huyền diệu theo ngàn cỏ hoa.

 

 

Gánh chuối chợ làng xa

Con nhớ ngày xưa

Vườn nhà nhiều chuối

Chuối trổ chín quày

Mẹ đem bán chợ làng xa.

 

Mẹ rọc kỷ phơi khô từng cọng chuối

Thắt võng ru con

Kẽo kẹt tiếng ơi... à !

 

Con lớn lên trong lời ru của mẹ

Bước vào đời xuôi ngược vạn đường mây

Tóc mẹ trắng cho xanh hồn con trẻ

Mẹ ưu tư lo lắng những đêm ngày.

 

Sự nghiệp công danh

Dòng đời nước chảy

Phương trời quê vẫn sáng một tâm hồn

Con vẫn đi với cuộc đời trang trải

Vẫn nhớ thương về tuổi mẹ hoàng hôn.

 

Nhớ mái chùa nâu

Nhớ bóng Từ Tôn

Tiếng kinh tụng lừng thơm theo lối cỏ.

 

Bây giờ

Mẹ không ru con sớm chiều hai buổi

Không kết võng bằng dây chuối ngày xưa.

Nhưng mẹ vẫn chăm từng buội chuối

Trong lòng mẹ khi đời con có tuổi

Con nghe nhịp đời trong nhịp võng đong đưa.

 

Đâu những cánh cò quê hương bay lả

Dòng sông trôi chở nặng hạt phù sa

Quanh mái nhà xưa

Vẫn nghe chim trảo gọi

Tiếng bồng bềnh trôi trong bóng nắng

Ngoài vườn hương chuối chín

Mẹ vẫn còn đem bán chợ làng xa.

 

 

Ta nghĩ về đất nước ta

Khi đất nước

Có ngọn cờ của nước

Thuở ấy…

Cha ông đã tạc nên hình

Mảnh vườn xưa đã ươm xanh mộng ước

Trời Nam hãy còn hùng cứ oai linh.

 

Giọt máu tim chưa ráo hồn dân tộc

Lệ sử muôn đời còn đọng sắc quê hương.

Dấu vết ngàn năm đâu nhòa nét ngọc,

Trang bi hùng chưa hết nỗi đau thương!

 

Cọc Bạch Đằng còn nhọn hướng biển Đông

Tiếng thét lừng đêm còn vang dòng Như Nguyệt

Mơ tưởng binh thư bên đường đan sọt

Ai nở tìm quên từ buổi sinh thành…!?

 

Đâu thuở Mê Linh trời nắng rộng

Đâu Hồ Gươm trao kiếm giữ sơn hà

Lưng trâu về, trắng ngọn cờ lau tập trận

Mùa xuân nào áo vải rộn cờ hoa.

 

Từng nấm đất, nấm xương

Xưa làm nên sức sống

Hơi thở trời Nam

Núi rừng gió lộng

Bốn ngàn năm

Hùng cứ riêng phương.

 

Mười năm

Bạc áo Lam Sơn

Mười năm huyết lệ

Còn thơm sử vàng

Mười năm chuốc mộng quan san

“Bình Ngô Cáo…” giặc hung tàn Bắc phương.

 

Tổ quốc bây giờ

Sao lắm nỗi đục trong!

Khí tiết xưa đâu?

Hãy quên mình vì đại cuộc

Dân tộc còn chăng

Hỡi những cây cao bóng cả?

Sá chi bao lau sậy cản bên đường!

 

Giặc đến Biển Đông

Giặc gườm đất Bắc

Giặc cạnh Tây Nam

Tứ phí giặc vây rồi

Ta nghĩ gì về đất nước ta ơi!

 

(2014)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ