Mặc Tưởng

 

 

 

Mắt

Trăng xưa khuất tự cõi nào

Bây giờ nắng đốt biển dâu vô cùng

Cát vàng bão dậy mênh mông

Ngồi quên năm tháng rơi dần đốt đau

Tóc xanh lệ đẫm vai sầu

Mắt em hình ảnh chiêm bao hãi hùng.

 

Khuất ngàn

Dòng xanh con nước xuôi triều

Bến xưa hoa rụng lộ chiều xe đi

Nghìn thâu hoang địa thầm thì

Biển khơi ngàn dặm lưu ly mộng hồn

Ðầu đông cánh hạc lên đường

Bóng em thành tượng chập chờn trong sương

Rạc rời tay tuổi uyên ương

Rừng xanh trăng giải thu hường lá bay

Biệt theo suối bạc tận trời

Nắng xuân cúi tạ non dài tịch liêu.

 

Dần xa

Từ sông núi ngủ giấc dài

Buồn con chim hót dưới trời tối đen

Bạn bè lạc xứ xa miền

Hướng phương cỏ mọc lối quen không về

Ðẩy xô mùa sóng cồn khuya

Dần xa tiếng vọng buồn nghe mấy đời

Tiếng chim thao thiết bên trời

Nhớ hồn non nước thương đời vị vong.

 

Tiếng hát

Em tiếng hát thiên thu

Buổi chiều này sắp tàn

Ðêm dài không đốm lửa

Ngàn năm buồn sương tan

Em hát khúc thiên thu

Biển cát với sương mù

Linh hồn nương trong đó

Ngàn năm còn phiêu du.

 

Lá mùa thu

Cánh tay mùa thu bỏ vòi thật rộng

Nghìn khối thịt xương tìm kiếm, bình thường

Những chiếc lá cuối mùa rời rạc rụng

Từng linh hồn lặng chết giữa mù sương.

 

Từ đó

Bây giờ tôi đã đi xa thành phố

Ðêm thâm u về mở cửa một mình

Như những hạt mưa rơi vào bể cả

Ðời thật êm trong bóng tối lung linh.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ