Măn Đường Hồng 

 

 

Đi Qua Năm Tháng

Đi qua năm tháng mệt nhoài

Nỗi buồn ở lại, nụ cười bay đi

Chọt nh́n khắc khổ trên tay

Thấy hoa vừa nở đă đầy sắc hương

Đi qua năm tháng yêu đương

Mộng mơ trốn chạy, vô thường ghé thăm

Con tim đă mỏi bao rằm

Đêm nghe ngưng nhịp lặng câm với t́nh

Đi qua năm tháng du hành

Chén cơm manh áo đầu xanh bụi đời

Sắc không không sắc đời người

Vẫn ngây ngô với khóc cười trần gian

Đi qua năm tháng lang thang

Rượu xưa c̣n thấm tim gan chập chờn

Nhập nḥa h́nh bóng cố nhân

Ta ngồi ru măi muôn lần t́nh xa

Đi qua năm tháng đi qua

Giờ im phăng phắc chỉ ta với hồn

Hồn c̣n bận bịu lon ton

Ta nằm xuống ngủ cho tṛn giấc mơ.

 

 

Nhớ Cha

Chiều nâng ba chén cơm đầy

Nhớ cha quay quắt những ngày thê lương

Cháo đong loăng nhạt ưu buồn

Đủ vui cái dạ lưng chừng xôn xao

Sáng ngồi tán gẫu tào lao

Ly cà phê đá ngọt ngào rộn vui

Nhớ cha năm tháng bùi ngùi

Điểm tâm khoai sắn rồi thôi đi nằm

Trưa nghe nhạc nhẹ rung ngân

Bài ca xứ Huế chạnh ḷng ai xa

Con thèm bên cạnh có cha

Sớt chia nỗi nhớ quê nhà rêu phong

Đêm êm ấm gối phượng rồng

Nhớ cha lạnh lẽo ngày đông năm nào

Cha cười khi vận lao đao

Rách nghèo sao vẫn thanh cao vô chừng!

Một đời cha chỉ yêu thương

Không quen thù oán, chẳng buồn thở than

Cha ơi! Sự thật phũ phàng:

Triêu dương đă tắt trên đàng con đi

Con giờ bay bổng múa may

Công danh sự nghiệp đủ đầy không vui

Bốn phương vắng bóng mặt trời

Khuya rơi nước mắt con ngồi nhớ cha.

 

  

Lên Chùa

Nắng nghiêng chênh chếch sau chùa

Dừng chân miệng đếm chuông vừa ngân vang

Khói nhà trù toả xanh lam

Chúng sinh chợt nhớ chưa ăn nửa ngày…

Già lam tịch mịch đứng đây

Xác c̣n nặng nợ, hồn bay phiêu bồng

Mây c̣n lững thững trời đông

Tà dương đang trốn vào ḷng núi Tây

Nhớ xưa văng vẳng lời thầy

Yêu là đau khổ, Đời đầy bi ai

Mà sao dại cứ yêu hoài

Để con tim nhỏ đâm chồi nẩy hoa ?

Dùng dằng bậc cấp bước qua

Tiếng chuông vọng cơi Ta Bà gọi tên

Tan bay trăn trở kim tiền

Chập chờn khoảnh khắc nhớ quên nợ trần

Hướng về chánh điện phân vân

Phải ḿnh chới với đang cần dựa nương?

Đă quen với lẽ vô thường

Th́ thôi gánh chịu vui buồn ghét yêu

Giỡn đùa chi với cao siêu

Trở về phố thị mà liều cuộc chơi

Chuông ngân tiễn khách xa rồi

Hồi đầu thấy một nụ cười nhẹ tênh.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ