Minh Đức Triều Tâm Ảnh

 

 

Hóa ra

Hóa ra chỉ thở và cười

Là trăm niềm nỗi

Một đời xa bay

Hóa ra

Tỉnh thức phút giây

Là ta thấy rõ

Mặt mày chưa sinh!

 

 

 

Công án lá xanh

Có khi

Tâm đá thốt lời

Có khi hồn cỏ

Dạo chơi thung thiền

Cũng là thơ

Cũng là thiền

Sương treo công án

Một miền lá xanh!

 

 

 

Đìu hiu

Lỡ tay

Rớt xuống cuộc đời

Loay hoay số phận

Khóc cười đìu hiu

Bến sông

Còn chiếc đò chiều

Bạt ngàn sương nước

Liêu xiêu bóng người!

 

 

Mượn chữ

Mượn chữ

Rong chơi miền bụi trắng

Tờ trăng vàng

Pha lẫn khói sương xanh

Tay muốn hái

Thơ xưa rơi biển lặng

Nghe nỗi buồn

Ngôn ngữ vỡ lanh canh!

 

 

 

Bóng ngược

Bóng ta

Đi lộn ngược đầu

Chân dài theo vết

Qua cầu cắt đôi

Nửa này

Cát bụi rã rời

Nửa kia

Đón chiếc mây trời

Quá giang!

 

 

 

Chiếc lá và giọt nước

Xanh xanh

Chiếc lá nhân sinh

Hôm qua giọt nước

hữu tình đến chơi

Vì thương

sa mạc lòng đời

hóa văn

tình lọc

chữ đời nguồn trong!

 

 

 

Dặm không

Mải mê

Giữa chốn chợ chiều

Vai đau, tóc lấm

Đã nhiều gian truân

Ta bèn

Rũ áo, phủi chân

Dặm không đủng đỉnh

Chiếc thân nhẹ hều!

 

 

 

Như

Như mây

Lãng đãng sông dài

Và như hoa nắng

Trên vai ửng màu

Và như

Tóc trắng trên đầu

Hạo nhiên gót lữ

Qua cầu nhân sinh!

 

 

 

Tình không

Trần gian

Trăm việc tạm quên

Thơ đề góc núi

Đầy hiên nắng vàng

Gió trăng

Thế sự không bàn

Giấc thiền lặng lẽ

Nhẹ nhàng tình không!

 

 

 

Đạo sĩ và hư vô
Ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi
bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây
khối thời gian rơi vào triền đá lặng
hiện tại nào mất hút ở đầu cây

đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
lên non cao còn sợ nước triều lên
bụi đầy áo, phủi hoài tay cũng mỏi
có nhiều khi ẩn dật cũng ưu phiền

ta ghé bến đìu hiu tìm hạt lệ
rơi quanh mình với nỗi chết xanh xao
hoa đốm bay đã vô tri tròng mắt
còn bầu trời ai hái những vì sao!

đời đạo sĩ, con chim trên đỉnh núi
ngợi ca ngày nắng mới, giữa mù sương
chim rướm máu bởi hồn thơ u khoát
rớt xuống trần như lửa cháy tà dương

ta bước xuống, đêm, và vầng trăng lạnh
khóm lau già run rẩy nước sương mưa
trọn thân thế ta chối từ vinh hạnh
theo con đường lặng lẽ tự ngàn xưa

chừ vô biên chỉ còn là hơi thở
và nụ cười bất diệt ở quanh đây
đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
hóa thân làm lau cỏ ở đồi tây!

 

 

Tờ kinh không

(Kính tặng Đại huynh Viên Minh)

Từ huynh
bỏ núi lên đường
tình ta để mặc vô thường,
hỡi ai!
đôi khi thơ hứng, một vài,
đôi khi họa hứng,
nghiên mài vẩn vơ!
 

 


Bình thơ

Xinh xinh vài nụ cỏ
đặt lên đĩa án thư
lung linh vầng nhật nguyệt
lung linh cả thái hư.


 


Tiền thân

Thu về
sương trắng hiên thơ
lòng trang kinh cũ
mấy giờ cổ nhân
non xanh
nhớ cụm bạch vân
cổng sài hoa rụng
tiền thân thoảng chừng!



 

Gốc tùng
và cội đá
hoa nở
đã ngàn năm
trượng mây
nhìn thương hải
non ẩn
nửa
vầng trăng!


 


Bên hồ cỏ

Qua cầu
bỏ bóng quên mình
bóng bao nhiêu ảnh
mê tình bấy nhiêu
cỏ xanh
liễu biếc yêu kiều
thế thân sương khói
phiêu diêu mấy bờ!


 


Quảy nắng hồng

Trâu và mục tử đều quên
non xanh nước biếc
còn mình với ta
ba ngàn tám vạn yêu ma
giấc Trang Chu mộng
bướm sa bồi hồi
trâu và mục tử quên rồi
nỗi kia niềm nọ
tiếng lời sạch không
mù sương quảy gánh nắng hồng!


 

Đêm nguyệt trúc
Tạ từ
xuôi ngược bể dâu
tạ từ danh tướng
sắc màu thế gian
non sâu
đã lặng tiếng đàn
đêm đêm nguyệt trúc
gió ngàn vô thanh…

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ