Minh Nguyệt

 

 

 

Xuân cô liêu

Tiết xuân, sao lạnh ḷng cô lữ

Rượu thắm men đời, dạ tỉnh say

Biển nhớ ch́m sâu, t́nh ẩn mật

Sóng sầu dâng măi bước chân ai?

 

Bóng xưa

Một thoáng ai về, xanh giấc trưa

Ḷng ta lạnh giá đă bao mùa

Tóc huyền, mắt biếc pha sương khói

Xuân tới rồi đi năm tháng qua

Mỏi cánh chim trời, t́m đất hứa

Lạc hồn ta phiêu lăng ánh trăng lu

C̣n đâu dáng ngọc mùa Xuân cũ

Nguyệt lạnh chờ ai theo bóng xưa.

 

Hoài vọng

Bàn tay hoài vọng nhớ bàn tay

Từng ngón xuân phai níu tháng ngày

Mái tóc huyền xưa hoa tuyết điểm

Trở về dĩ văng dấu chân mây.

 

Giọt t́nh ta cất thành men đắng

Hồn đẫm mạch sầu ai có hay?

Đối mặt gương mờ, sương khói phủ

Bờ môi se lạnh, mắt nhung cay.

 

Bao giờ gặp lại bàn tay nhỉ

Tay ấm trong tay, nối nhịp cầu

Nhẹ thoảng hương thu mùi cốm mới

Thương tàn sen úa, gió heo may.

 

 

 

 

 


 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ