Mỹ Huyền 

 

 

  

Nhớ người qua trăng

Anh về nơi phương xa

Ngắm vầng trăng tháng tám

Em còn ở phương này

Thương nhớ người xa xăm.

 

 

Lệ thầm

Giật mình tỉnh giấc giữa đêm

Nghe mưa rả rích rơi trên mái nhà

Trở mình mới chợt nhận ra

Có đôi giọt nước lăn qua gối nằm.

 

 

Vu Lan con ngắm sao trời

(Thương gởi các bà Mẹ quạnh hiu với nỗi nhớ xa con trên quê hương tôi)

 Ngắm sao nhớ Mẹ phương xa

Rời vòng tay Mẹ hơn ba năm rồi

Phương này khóc phận nổi trôi

Sao ơi cho hỏi: Mẹ tôi vẫn thường?

 

Mẹ còn một nắng hai sương?

Tảo tần hôm sớm tóc sương bạc màu?

Gối còn mỏi, lưng còn đau?

Đứng ngồi thấp thỏm ra vào ngóng con

 

Bữa cơm Mẹ cảm thấy ngon?

Đêm về giấc ngủ có tròn năm canh?

Thương đôi mắt Mẹ long lanh

Đôi tay gầy guộc gạt nhanh lệ tràn

 

Mẹ còn lui tới đạo tràng?

Sớm hôm kinh kệ bên làn khói hương?

Nguyện cho một kiếp vô thường

Thân tâm nhẹ tựa giọt sương đầu cành

 

Mắt sầu vươn tận trời xanh

Mong đàn con nhỏ an lành muôn phương

Cầu xin chư Phật mười phương

Từ bi soi sáng nẻo đường con qua

 

Chúng con nay dẫu xa nhà

Khắc sâu tình Mẹ bao la biển trời

Vu Lan con ngắm sao trời

Vọng về quê Mẹ vạn lời kính dâng.

(Maple, Vu Lan 2006)

 

 

Một mình đón tuổi hai mươi

Em một mình ngồi buồn trong đêm vắng

Đếm sao đầy lấp lánh phía trời xa

Lòng thầm nguyện cho một ngày sắp qua

Sẽ trọn vẹn như thời em mười chín

 

Đêm về khuya không gian càng yên tĩnh

Em một mình ngồi nghĩ đến ngày mai

Bởi chỉ còn duy nhất một đêm nay

Rồi rạng sáng em sẽ thêm một tuổi

 

Sáng mai này em sẽ trọn hai mươi

Lòng nguyện ước niềm tin nơi cuộc sống

Và hãy để trái tim luôn mở rộng

Cho cuộc đời đầy ắp những tin yêu

 

Em ước mình mang đôi cánh phiêu diêu

Bay khắp chốn tìm quên bao phiền muộn

Đôi mắt em thôi rơi những giọt buồn

Cho thanh thản cõi lòng khi tuổi mới.

(Đêm mưa 25-05-2001 - tiền Sinh Nhật)

 

 

Sinh nhật

Cơn mưa đến mừng em hai mươi tuổi

Xóa nỗi lòng tuổi mười chín năm xưa

Em lạnh lùng đón tuổi mới trong mưa

Mắt đăm đắm gởi hồn vào mưa lạnh

 

Trong lòng em nỗi buồn thêm cô quạnh

Ngắm đóa hồng mà nỗi nhớ rưng rưng

Muốn sưởi lòng bằng hơi ấm "người dưng"

Mà ước nguyện vẫn xa vời tầm với

 

Sinh nhật mưa cõi lòng em chới với

Mãi mong chờ một bóng dáng thân quen

Một lời chúc đủ làm ấm lòng em

Mà chẳng được, anh xa em nghìn dặm

 

Đóa hoa hồng trên tay em đỏ thắm

Vẫn khát khao đón nhận từ tay anh

Một niềm tin, hi vọng dẫu mong manh

Cho tim em ngọn nến hồng rực cháy.

(Chiều mưa 26.05.2001)

 

 

Sinh nhật không có anh

Sinh nhật không có anh

Trời buồn thôi không nắng

Sinh nhật không có anh

Trời buồn mưa rơi nhanh

 

Sinh nhật không có anh

Ngọn nến buồn không sáng

Sinh nhật không có anh

Mây buồn thôi không xanh

 

Sinh nhật không có anh

Đóa hoa buồn rũ cánh

Sinh nhật không có anh

Ngõ phố buồn vắng tanh

 

Sinh nhật không có anh

Nhặt lá rơi bên thềm

Chờ mong bước chân quen

Như đã từng ước hẹn

 

Em mong chờ anh đến

Sưởi ấm cõi lòng em

Bằng vòng tay xiết chặt

Bằng một nụ hôn dài

 

Ôi!... Ngọn nến thứ hai mươi!

(Rạng sáng ngày sinh nhật 26-05-2001)

 

 

Làm thơ

Ta ngửa mặt tìm khung trời viễn mộng

Hái vì sao khởi mở ý thơ đầu

Nhặt ánh trăng soi rọi vần thơ sau

Nhờ cơn gió lướt qua câu thơ cuối

 

Ta thi sĩ nằm viết thơ bên suối

Gã dế mèn trộm đọc hát vu vơ

Vội xếp thơ thả trôi theo dòng nước

Thi sĩ đâu ngờ thơ vướng nhánh cây khô.

(Pine Valley Centre)

 

 

Ngọn cỏ

Trăng soi xuống thảm cỏ

Dáng nhỏ in nghiêng nghiêng

Ai ngồi thiền trong gió

Gió lùa qua ngọn cỏ

Ngọn cỏ cũng đang thiền

Vẫn nghiêng theo chiều gió.

(Woodbridge)

 

 

Khép mắt

Khép mắt lại thả hồn ra khung cửa

Ánh sao trời lấp lánh giữa màn đêm

Một vầng trăng soi sáng cả nỗi niềm

Khẽ mở mắt, quanh ta tràn ánh đạo.

(Vaughan)

 

 

Vô tình

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng trong

Tam quan rộng mở đón gió lồng

Nhịp chuông vang vọng, ngân tâm thức

Vô tình rơi rụng chiếc lá phong...

(Pháp Vân, Chủ nhật 22-07-2007)

 

 

Thứ Bảy buồn

Thứ bảy buồn em một mình trên phố

Nghĩ về anh trong nỗi nhớ vô bờ

Cú phôn chiều nay sao anh vội hững hờ

Cho lòng em nhói đau và tê tái!

 

Những hạt mưa cứ rơi đều êm ái

Mà lòng em như bão tố phong ba

Môi mắt em mặn đắng bởi lệ nhòa

Mà cứ ngỡ cơn mưa đùa tinh nghịch

 

Có thể nào anh giúp em giải thích

Bởi vì đâu ta đã vấn vương nhau?

Để bây giờ ôm trọn một niềm đau

Vẫn khắc khoải nghĩ về hình bóng ấy

 

Dẫu trong lòng em có đau đớn vậy

Mãi dõi theo từng nhịp đập con tim

Thứ bảy buồn, ngày máu chảy về tim

Em nức nở trong niềm đau chất ngất

 

Em vẫn đợi nơi anh lời nói thật

Cho lòng em vơi bớt những niềm đau

Cho tình ta mãi chấp cánh bay cao

Người yêu hỡi phương nào anh có thấu!?

12-05-2001 (Một chiều mưa lang thang)

 

 

Tạ lỗi

Ba ơi!

Phải chăng con đã gây nên tội lỗi

Sao ba đành im lặng chẳng bảo ban

Để bây giờ mẹ nức nở khóc than

Cho số phần sao cứ hoài đau khổ

Con bây giờ chỉ biết gởi vào thơ

Lời tạ lỗi cùng ba và cùng mẹ

Dẫu con biết tội kia không phải nhẹ

Khi "vô tình" làm buồn đến mẹ cha

Con muốn lắm ngày buồn sẽ chóng qua

Để tiếng cười vô tư như thuở trước

Nỗi niềm con long lanh hình giọt nước

Cứ lăn dài theo tiếng nấc chiều mưa

Con muốn mình sống lại những ngày xưa

Lời bảo ban mâm cơm chiều vui vẻ

Những khó khăn ngọt bùi cùng chia sẻ

Tiếng cười vang xua bao nỗi nhọc nhằn

Dẫu biết rằng cuộc sống lắm khó khăn

Mà đời con chỉ mình ba gánh vác

Nhấp nháy trong con niềm khao khát

Bao muộn phiền vất vả chảy về con.

27-05-2001 (Một ngày vô tình)

 

 

Vẫn mãi một ước mơ

Những ngày đầu của tuổi hai mươi

Sao mặn đắng đôi bờ môi, khóe mắt

Trong lòng con nỗi niềm đang lụi tắt

Một ước mơ đơn giản ở ngày mai

 

Con vẫn thường mong ước một tương lai

Chẳng cao sang như người đời vẫn muốn

Chỉ khát khao nụ cười thay phiền muộn

Cho đời cha, đời mẹ mãi bình yên

 

Cha và mẹ là những đấng thiêng liêng

Là chỗ dựa cho đời con vững bước

Bao ước mơ vẫn còn đang phía trước

Mà bây giờ tan nát cõi lòng con

 

Cơn mưa chiều làm giá lạnh hồn non

Bao suy nghĩ giờ đây không định hướng

Ngó mông lung thả trôi dòng suy tưởng

Lại mơ một ngày mái ấm được bình yên...

(28-05-2001  - Dư âm hôm trước-tạ lỗi)

 

 

Xuân này (Xuân nguyện cầu)

(Viết thay nỗi lòng anh)

 

Xuân xưa anh bước vô chùa

Thắp hương lễ Phật cho vừa lòng em

Chắp tay quỳ trước đài sen

Bỗng dưng lòng hết bon chen lợi cầu

Xuân này dạ cứ nao nao

Ngắm hoa mai nở ra vào quẩn quanh

Chắp tay quỳ dưới trời xanh

Nguyện lòng này mãi an lành từ đây

Nguyện cho ai cũng như mây

Cụm cho bóng mát, cụm bay cuối trời

Cụm nào cho hạt mưa rơi

Sa tâm phiền não, một đời vô ưu.

(Vaughan, Xuân Đinh Hợi 2007)

 

 

Xuân về

Hôm xưa anh ghé qua Chùa

Thấy em cô lẻ bên mùa Xuân êm

Tóc mây em xõa vai mềm

Thướt tha em đứng bên thềm trăng sao

Hôm nay gió thổi lao xao

Dáng hoa năm ấy thanh tao bội phần

Là em, vẫn ánh trăng rằm

Dịu dàng thanh thoát, tay cầm nhành sen

Nụ cười vẫn nét thân quen

Vẫn đôi mắt ấy chưa hoen bụi trần

Chợt lòng gợn chút bâng khuâng

Chợt hồn ngây ngất ngỡ xuân đang về

Xuân về tỉnh thức cơn mê

Xuân về trên cội Bồ Đề trước sân

Ngó ra dải nắng ngoài sân

Nhìn vào trong cõi xa xăm nơi lòng

Tình em trải rộng mênh mông

Chắp đôi tay ngọc lắng lòng chào nhau

Bên ngoài gió vẫn lao xao

Nhưng tâm này đã vút vào hư không

Mai ta khoác áo nâu sồng

Gặp nhau bến ấy thoát vòng trầm luân.

Vaughan, Mùa Xuân 2007 (Viết cho một giấc mơ)

 

 

Nhánh hồng vàng

Dẫu biết rằng anh sẽ chẳng đến đâu

Mà sao em vẫn chờ mong vô vọng thế!...

Nhánh hoa hồng chiều nay em tự chọn

Để đón anh bằng những nụ hoa tươi

Và môi em sẽ nở một nụ cười

Thay lời nói "em nhớ anh nhiều lắm"

Em bắt đầu đếm ngược thời gian

Mười chín giờ "H. ơi có bạn"

Em vội vã chạy ra

Nụ cười như lạc hướng

Không phải anh...

Rồi tự nhủ, "hãy còn sớm chán!"

Và em chờ...

Em đợi...

Em mong...

Nhưng nỗi chờ mong vô vọng

Em ngước nhìn...

Cánh hoa hồng vàng giờ vô nghĩa...

Không anh!...

2000

 

 

Nhớ lời Mẹ dặn

Mẹ bảo, con chào đời vào một ngày mưa

Không phải ngày của mùa Xuân, mùa Hạ, hay mùa Thu

Còn mùa Đông quê mình không có tuyết

Nên con không lạnh lùng như tuyết trắng xứ người;

Mẹ bảo, mưa cho cây đâm chồi nẩy lộc

Cho ngàn lá vạn hoa tắm mát đón mùa Xuân

Cho muôn nơi tẩy sạch kiếp bụi trần

Cho khắp chốn thế gian Vô Ưu nở;

Mẹ bảo, mùa Hạ nắng cháy da người

Nên mưa xuống để xoa dịu những bước chân trần

Những bước chân khất thực

Những bước chân không giày dép của trẻ lang thang, không nhà cửa

Những bước chân ngược xuôi khắp phố phường

Những bước chân trần vô định hướng tương lai...

Mẹ bảo, mùa Thu cây thay lá

Lá rụng về cội

Cũng cần mưa để lá hóa chất mùn

Như cuộc đời vốn dĩ là Không

Thành, trụ, hoại, Không vô thường là thế...

Còn mùa Đông mẹ chưa từng trải nghiệm

Bởi nặng lòng với đất Tổ quê Cha

Nên mẹ dặn trước lúc con đi xa:

Mẹ nghẹ nói nơi xứ người lạnh lẽo

Con là mưa nên sẽ hóa tuyết mềm...

Nếu là tuyết,

Con hãy

Rơi trên tóc cụ già đang chậm rãi từng bước chân,

Đậu trên vai người lữ hành vội vã,

Ghé vào đôi má em thơ đang đùa nghịch trước sân nhà...

Nhưng con phải nhớ:

Đừng làm cho họ lạnh!

Chỉ một lúc thôi, rồi hãy tan chảy ra

Thành nước...

Bằng cách đó,

Con sẽ không làm cho họ lạnh

Và lúc ấy,

Con mới thực là con nhờ hơi ấm xứ người...

Nhớ nghen, Mưa của Mẹ ơi!..

(Vaughan, mùa hè 17-07-2007)

 

 

Lạc tin

Nửa năm trời ta để lạc tin nhau

Thời gian ấy lòng em sao trống trải

Ngóng thư anh với nỗi niềm khắc khoải

Mà sao tin vẫn mờ xa ngút ngàn!?

06.2001

 

 

Yêu

Nghe anh nói yêu anh nhiều hơn nữa

Bao lời yêu thầm thì anh gởi trao

Giữa khoảng cách nghìn trùng anh yêu hỡi

Trái tim em vẫn mãi không gầy hao.

07.2001

 

 

Không đề

Em biết là không thể

Gặp được anh bây giờ

Nên một mình lặng lẽ

Gởi nhớ về ngày xưa

Vẫn mãi còn vần thơ

Gởi lòng em thương nhớ

Máu trong tim còn đỏ

Yêu anh dù cách xa...

07-2001

 

 

Vững lòng anh nhé

Anh, cánh cò phiêu bạt

Biền biệt cuối phương trời

Vững lòng lên anh nhé

Trước giông tố cuộc đời

10-2001

 

 

Nỗi nhớ không lời

Anh nghe không hình như là cơn gió

Chỉ cơn gió thoảng qua em cũng thấy vui rồi

Cúi nhặt cánh hoa rơi

Nỗi nhớ không lời...

12-2001

 

 

Hôn môi xa

Một nụ hôn cho em

Qua đầu dây điện thoại

Xa nghìn trùng cách ngăn

Mà tình anh vẫn tới

Em sợ mình chới với

Giữa biển miền thương yêu

Mà tim em quá nhỏ

Không chứa nổi cuộc tình

Mãi mong sao tình mình

Dẫu xa mà không cách

Niềm tin là có thật

Mãi yêu hoài nhé anh!

04-2002

 

 

Vầng trăng khóc

Đêm qua ngắm ánh trăng rằm

Để cho nhung nhớ xa xăm một người

Chia tay trao nụ cười tươi

Mà nghe quặn thắt tận nơi đáy lòng...

 

Bước đi nặng giữa thinh không

Đêm thu gió lộng mênh mông đất trời

Ánh trăng vằng vặc, anh ơi!...

Nhìn nhau phút cuối nghẹn lời chia tay...

 

Anh đi bỏ lại nơi này

Thiên thần bé nhỏ của ngày sơ giao

Anh đi bỏ lại trăng sao

Cho em góp nhặt đến bao giờ đầy?!

 

Anh đi để lại nơi đây

Niềm thương nỗi nhớ đong đầy trong em

Cô đơn thơ thẩn bên thềm

Một vầng trăng khóc lặng im cúi đầu...

 

Bây chừ anh ở phương nao?

Cảm nghe được nỗi khát khao tương phùng?

Ta thời một kiếp vô chung

Luyến lưu nhau bởi muôn trùng đêm trăng...

(Canada, 26-09-2007)

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ