Nguyễn Lương Vỵ

 

 

 

 

Những dấu lặng lang thang

(tặng Tuệ Sỹ)

 

Những dấu lặng lang thang trong cõi vô cùng
Vết son đỏ trên môi ai linh cảm
Một giấc mơ trên phím trắng
Thả vào tiếng hát của sợi tóc
Thả vào âm rất xanh
Gọi mời những chiếc lá khô
Thức dậy hoan ca lời viễn xứ
Lời của những chiếc bóng không tên
Ngồi giữa hư không nức nở…

Người đi đâu người về đâu?!
Những dấu hỏi khôn nguôi trên vầng trán
Những luống cày của lời-tuyệt-tận
Đá khắc ghi nụ cười bồng bềnh
Vân thạch vang tiếng nói
Ngàn trùng vang giọng chào
Chào bể dâu chào tinh khôi
Tiếng dương cầm tung cánh dạ khúc
Em đã trở về
Trong giọt sương xanh…

Những dấu lặng lang thang trong cõi vô cùng
Đêm xướng danh những vì sao
Xướng danh vô danh
Cơn mưa âm réo rắt
Cơn mưa âm trùng trùng
Hãy nghiêng vai em ơi hứng chút tàn phai
Mùa màng cảm động những đóa dã quỳ
Tiếc thương làm chi những câu thơ quá tím
Thầm gọi nhau trong tiếng đàn…

Những trận gió đa tình trên đỉnh vu sơn
Lạnh càng lạnh nguồn cơn vũ trụ
Đi đâu về đâu trong sát na?!
Nhắn gửi dùm ta những giọt máu tận hiến
Thơ đã chin mấy mùa địa ngục
Chiếc lá khô muốn níu tay người
Gửi lại chút dư vang đẫm lệ
Đi đâu về đâu trong giá băng?!
Ngất tạnh những mùa trăng Mười Sáu…

Những dấu lặng lang thang trong cõi vô cùng
Cầm dương xanh mướt bóng núi
Viên đá cuội điếc hết tịch liêu
Sợi rơm vàng nhớ ruộng
Như ta nhớ ta nhớ kẻ lạ
Nhớ một điều gì chẳng biết
Vẫn thiết tha phím trắng
Vẫn thiết tha hoài niệm
Chừng như ta gọi thầm ta…
 

9.2009
(nhân đọc
"Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm" của Tuệ Sỹ)

 

 

 

 

Bốn câu thất huyền cầm

 

1.

Ca xang mộng huyễn xanh ngất lời
Sát vai người mà sao chia phôi?!
Mà sao im tím khi lá nở
Em hát ngất âm trầm tím môi...

 

2.

Vừa khi em trầm tím môi. Là
Rừng sương câm thấm buốt xương da
Không một ai thấy ta vừa chết
Trong âm sương thương tưởng em. Và...

 

3.

Thời gian?! Đàn lỗi nhịp khôn kham
Không gian?! Giấy trắng nhớ vân am
Cười một mình một thân một bóng
Con Ma Ta vừa mới hội đàm...

 

4.

Vừa mới ly là vừa mới tan
Tuyệt bi âm. Sấm dậy tro than
Tuyệt bi sắc. Chùm bông tuyết đỏ
Tri ân tiếng nói giữa trần gian...

 

5.

Tri ân em đem đến cho đời
Cho ta yêu chất ngất sáng ngời
Một đóa thương tâm âm rạng rỡ
Một khe huyền một thuở ban sơ...

 

6.

Vạn cổ là nốt ruồi vạn kim
Giọt nắng hồng vừa rụng trúng tim
Vừa nứt hạt vừa chìm cuối bãi
Một bài-ca-không-tiếng như... sim...

 

7.

Khi cố cựu trở mình trong gió
Là thanh tân ngát hương đầu ngõ
Cảm động quá nên ta vờ quên
Nhặt vội một âm trên ngọn cỏ...

 

8.

Khi cố cựu trở mình trong tủy
Là thanh tân đứng tròng hoan hỉ
Em đấy ư?! Vầng trán u hoài
Ta đấy ư?! Một bầy ngựa hí...

 

9.

Khi cố cựu trở mình trong đá
Là thanh tân khỏa thân rất lạ
Huyền âm huyền ngữ rung mưa hoa
Ta ôm em với niềm thâm tạ...

 

10.

Khi cố cựu trở mình trong huyệt
Là thanh tân ngân trong búng huyết
Trời đất ù tai trong ngẫu nhiên
Ta ù tai khi em nở nguyệt...
 

(12.2010)

 

 

 

Chỉ là ảo hóa

 

(Gửi Thu Hương)
 

Chỉ là ảo hóa
Bên nầy bên kia
Bên nào cũng vậy
Hai chữ chia lìa

 

Chúng ta: Hạt bụi
Dấu chấm sinh linh
Dấu hỏi vô minh
Dấu huyền vô tận

 

Dấu than ưu hận
Dấu sắc than thầm
Dấu nặng nẩy mầm
Nứt ra tuyệt đối

 

Em ơi chiếc gối
Niềm nỗi mây trôi
Trắng buốt không lời
Là câu nghĩa tận

 

Bên nầy lận đận
Bên kia nhẹ thênh
Đời xanh quá vãng
Em xanh quá cùng

 

Tủy rúng máu rung
Sông rùng mình chảy
Nhớ con bướm gáy
Trên mộ tà dương

 

Bên nầy tinh sương
Bên kia tinh khí
Con trăng rên rỉ
Nghiêng bóng đò mù

 

Ru em trầm thu
Trầm mình lưu vực
Trầm âm thao thức
Bén gót tử sinh

 

Bén gót câu kinh
Cơn mưa tiền kiếp
Ta về gõ nhịp
Tiễn nhau nến hồng…

 

9.2009

Bài thơ viết tặng một người bạn ngày 26.9.2009, đang trong cơn hấp hối vì bệnh ung thư.  Đã đăng trên  báo Khởi Hành, ngày 02 tháng 10.2009. Nàng đã đọc và nói trong cell phone, “Cám ơn anh rất nhiều!” Kèm theo một giọng cười đẫm lệ. Nàng đã hắt hơi ra đi lúc 23 giờ 05 phút, ngày 10 tháng 10 năm 2009.

(trích lại từ damau.org)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ