Nhất Hạnh

 

 

 

(10.2002)

 

Ông là một thiên tài văn chương hiếm hoi của Phật giáo. Rất tiếc cho văn học, ông không đam mê văn chương; và rất hay cho Phật giáo, ông đam mê thiền. Dù rằng những đóng góp của ông về văn học rất đáng kể, nhưng dường như đă bị mờ nhạt bởi các thành tựu to lớn của ông đối với Phật giáo. V́ vậy người ta nhắc đến ông th́ thường nhắc đến vai tṛ của một thiền sư, một tu sĩ Phật giáo nổi tiếng, hơn là một thi nhân, một văn sĩ. Các tác phẩm của ông, đầy tính văn học, lại được thưởng thức như những tác phẩm thiền học, Phật học. Có lẽ chỉ v́ trong hướng sáng tác, ông không giống như những thi nhân khác của Phật giáo: người ta đem thiền vào thơ; ông đem thơ vào thiền. Thơ đối với ông, chỉ là phương tiện. Dù thế, phương tiện của một tài năng thiên phú, thể hiện trong chủ đích nào, cũng ghi lại những dấu tích trác tuyệt. 

Cho nên, thưởng thức thơ ông th́ hăy tạm quên vai tṛ thiền sư, hay vai tṛ một nhà văn hóa, một nhà đạo đức mô phạm.

Cũng nên lưu ư rằng một nhà thơ xuất gia từ thuở bé trong cửa chùa như Nhất Hạnh, thấm nhuần các thi kệ, minh, từ, phú, các thể loại văn thơ biền ngẫu, mà thi cú vốn được sắp đặt chặt chẽ trong khuôn thước của âm, vận, điệu, luật… th́ trong sáng tác dễ men theo lối ṃn của những kiểu mẫu đă định h́nh từ ngàn xưa; nhưng không, thơ Nhất Hạnh rất mới, và có thể nói ông là một trong những người tiên phong của thơ tự do, phá tung tất cả các niêm luật, gần như một ḿnh một cơi, từ nửa thế kỷ trước, thung dung mở rộng cánh cửa của nền thi ca Việt Nam. Quen nếp thơ vần điệu, thi nhân và những người đọc thơ khó mà đón nhận thể thơ tự do này. Đă có nhiều người làm thơ tự do, từ năm mươi qua, nhưng rất hiếm người thành công. Thơ Nhất Hạnh đầy ắp ư tưởng, h́nh tượng, âm thanh và sắc màu; tứ thơ lồng lộng mênh mang, tự nhiên như sự chuyển động của gió, của nước, tự nhiên như hơi thở của một thiền gia. Nhưng, như đă nói ở trước, hăy quên vai tṛ thiền sư của ông, hăy đọc ông như đọc một thi sĩ.

Đây, thơ Nhất Hạnh:

 

Bướm bay vườn cải hoa vàng

mười năm vườn xưa xanh tốt

hai mươi năm nắng dọi lều tranh

mẹ tôi gọi tôi về

bên bếp nước rửa chân

hơ tay trên bếp lửa hồng

đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

tôi không bao giờ khôn lớn

kể ǵ mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm

mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn ră

trong khu vườn cải hoa vàng

mẹ và em c̣n đó

gió chiều như hơi thở

mơ ǵ một mảnh tương lai xa xôi?

gió mang tiếng ca, ngày ra đi em dặn: "nếu ngày về không thấy khung trời đổ nát, th́ t́m tôi trong tận đáy hồn anh"

tôi đă về (có tiếng hát) trong bàn tay

trên liếp cửa

hỏi rằng: "có tôi hôm nay đây tôi giúp được ǵ?"

gió th́ thầm: em nên hát ca

bởi v́ hiện hữu nhiệm mầu

hăy là đóa hoa, hăy là nụ cười

hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng vôi với gạch?

 

hăy thôi là nguồn đau khổ cho nhau

tôi t́m em (như đêm giông tố loạn cuồng rừng sâu đêm tối

những cành cây sờ soạng

đợi ánh chớp loè ngắn ngủi

thấy cần được hiện hữu bên nhau, t́m nhau)

em hăy là đóa hoa đứng yên bên hàng giậu,

hăy là nụ cười, một phần của hiện hữu nhiệm mầu

tôi đứng đây chúng ta không cần khởi hành

quê hương chúng tôi đẹp như quê hương của tuổi thơ

xin đừng ai xâm phạm

tôi vẫn c̣n hát ca

đầu c̣n gối trên Thánh kinh, sáng nay tôi nghe xôn xao

trong nắng mai vũ trụ

đang được những con ong vàng siêng năng

bắt đầu khởi công tạo dựng chương tŕnh

xây dựng ngàn đời

nhưng công tŕnh, em xem, đă được ngàn đời hoàn tất

bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi tới

nắm lấy tay tôi em sẽ

thấy chúng ta

đă cùng có mặt tự ngàn xưa trong hiện hữu nhiệm mầu

tóc mẹ tôi c̣n xanh và dài chấm gót

áo em tôi phơi c̣n phất phơ bay trước giậu

nắng sớm mùa thu

tôi ở đây chính thực vườn xưa

những cây ổi trái chín thơm

những lá bàng khô thắm

đẹp

rụng

c̣n chạy chơi la cà trên sân gạch

tiếng hát văng vẳng bên sông

những gánh rơm thơm vàng óng ả

trăng lên, quây quần trước ngơ

vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy sáng qua

tôi không ngủ mơ đâu

ngày hôm nay đẹp lắm thực mà

em không về chơi tṛ bắt t́m nơi quá khứ

chúng ḿnh c̣n đây, hôm nay, và ngày mai nữa

đến đây

khi khát ta cùng uống ở một giếng nước thơm trong

ai nói cho em nghe rằng Thượng Đế đă bằng ḷng cho con người khổ đau đứng dậy hợp tác cùng Người?

chúng ta đă từng nắm tay nhau từ muôn kiếp vạn kiếp

khổ đau v́ không tự biết là lá là hoa

em hát ca đi, bông cúc cười theo em bên hàng giậu

đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát

những ngôi sao trời không bao giờ xây ngục thất cho chính ḿnh

để cho chúng tôi hát ca, để cho chúng tôi là những đóa hoa, chúng tôi đang ở trong cuộc đời

mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy

bàn tay cũng là hoa, đừng biến bàn tay em tôi thành giây chằng

thành khớp răng cưa

thành móc sắt

hiện hữu không kêu gọi t́nh thương

hiện hữu không cần ai phải thương ai

nhưng em phải là em, là đóa hoa, là b́nh minh hát ca không suy tính

xin ghi vào đây một tân ước nữa của tất cả chúng ta

và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo

như nh́n trăng sáng

em về đưa mẹ về cho tôi thăm

 

cho tôi hát em nghe

để tóc em sẽ dài xanh như tóc mẹ.

 

 

Trái ư thức chín rồi

tuổi trẻ tôi

trái mơ xanh

vết răng của em

gây thành thương tích nhỏ

những chân răng rúng động

và nhớ hoài

nhớ hoài

 

nhưng tự thuở yêu em

cánh cửa tôi mở rộng trước gió

thực tại kêu gào cách mạng

trái ư thức chín rồi

cánh cửa

không thể nào c̣n khép lại

lửa

lửa cháy tràn thế kỷ

loang lổ núi rừng hoang

gió thét ngang tai

băo tuyết bên trời oằn oại

vết thương mùa đông

vết thương mùa đông nằm nhớ lưỡi thép lạnh

 

bồn chồn - trăn trở

nhức nhối

thâu đêm.

__________

 

(Những bài thơ sau đây của nhà thơ Nhất Hạnh được Nhiên An trích từ tác phẩm "Thử t́m dấu chân trên cát" của Chân Không - do Nxb. Lá Bối Paris ấn hành. Xin chân thành cám ơn)

 

 

Ṿng tay nhận thức

chuông ngân một đêm dài không ngủ

hai bàn chân không, t́ tay cửa sổ

tôi đợi vườn cây hoa lá hiện h́nh

ánh sáng chưa về

nhưng trong ḷng đêm thâu tôi biết em c̣n đó

trong ḷng đêm thâu hay trong ḷng bao la nhận thức

tự bao giờ, em vẫn là duyên sở duyên

lát nữa b́nh minh về và em sẽ thấy

cả em, cả chân trời hồng

và cả mầu trời xanh biếc

mêng mang, vời vợi

đều hiển hiện trong ḷng mắt tôi

xanh nghĩa là xanh cho ai

hồng nghĩa là hồng cho ai

nghiêng ḿnh trên ḍng nước trong, em hỏi

hiện hữu ca lời duy nhất nhiệm mầu

tôi bỗng mỉm cười hồn nhiên trước đêm sâu hồn nhiên trinh bạch

tôi biết v́ tôi c̣n đây nên em c̣n đó

và hiện hữu em trở về bừng tỏa nơi nụ cười huyền diệu của đêm nay

sải tay, tôi bơi đi

b́nh yên

trong ḍng suối trong, im lặng

tiếng nước th́ thầm bên tai êm ái

tôi ngửa mặt nh́n trời cao, đầu tôi gối sóng

c̣n kia, đúng rồi, mây trắng trời xanh

xao xác lá thu trong rừng cây

và ngây ngất hương thơm của cỏ rơm đồng nội

ḱa ngôi sao khuya đưa lối

cho tôi trở về

tôi biết là em c̣n đó, v́ tôi c̣n đây

ṿng tay nhận thức, vô lượng do tuần, nối liền diệt sinh năng sở

và tôi đă thấy

trong ḷng đêm thâu hay trong ḷng bao la nhận thức

của em, cũng như của vườn hoa lá

tôi đă tự bao giờ vẫn là duyên thân sở duyên

diệu hữu ca lời chân không mầu nhiệm

đêm thâu c̣n đang nguyên vẹn

âm thanh h́nh bóng em về tràn đầy nơi hữu thể

bởi v́ đêm nay

t́ tay trên cửa sổ

và chân không trên nền đất mát

tôi c̣n đây, đang hiện hữu cho em

 

 

Người hành khất năm xưa c̣n ngồi đó

từ khoáng, từ khí, từ sương

từ tâm linh

từ những giới tử du hành giữa các tinh vân

đi mau bằng ánh sáng

em đă tới đây, đôi mắt xanh tỏa rạng

vô thủy và vô chung đă cùng vạch đường đưa lối em sang

trên đường đi em bảo em đă trải qua muôn triệu kiếp luân hồi sinh diệt

đă từng làm băo lửa trên không

đă từng đem thân đo tuổi núi sông

làm cỏ, làm cây

làm sinh vật đơn tế bào

làm đóa hoa diễm tuyệt

nhưng đôi mắt em nh́n tôi sáng nay

lại chứng minh rằng em chưa bao giờ từng chết

nụ cười kia vẫn mời tôi

tham dự nữa vào tṛ chơi đă bày ra từ tiền kiếp

tṛ chơi đi trốn đi t́m

hỡi con sâu xanh sáng nay đang uốn ḿnh đo chồi cây

chồi non đă mọc suốt mùa hè năm ngoái

ai cũng bảo em chỉ mới sinh ra trong mùa xuân năm nay

thực ra người đă có mặt từ hồi nào

sao măi tới phút này mới chịu hiện nguyên h́nh đem theo nụ cười trầm lặng

sâu ơi, mỗi hơi thở của tôi làm tuôn ra hàng vạn tinh cầu

cái rất lớn kia, ai hay, lại không ngoài cái thân em rất nhỏ

ở mỗi chấm trên thân em đă thiết lập muôn ngàn cơi Phật

va` mỗi cái đo của em cần đến thời gian từ vô thuỷ đến vô chung

người hành khất năm xưa vẫn c̣n trên Linh Thứu Sơn

thản nhiên ngồi nh́n mặt trời huy hoàng đang lặn

Gotama ! ô hay, ai bảo rằng Ưu Bát Đa La triệu năm mới có một lần nở

tiếng hải triều kia có chiếc tai nào chịu lắng

mà không nghe...

 

 

Tôi sẽ xin rằng: "tất cả"

nếu hỏi rằng: "người muốn bao nhiêu?"

tôi sẽ xin rằng: "tất cả"

tôi tham lam hơn ngày xưa, tham lam tột độ

cả ngài, cả tôi

cả người thiên hạ

xuôi về, sáng hôm nay, trong duy nhất nhiệm màu

ôi những mảnh rời nhau, khổ đau

tách ra ngoài đại thể

đă từ lâu, ngàn vạn đời

chúng tôi tự t́m, sờ soạng

trong ngục tù trả giá an vui

sáng hôm nay em tôi trở về quỳ dưới Phật đài

mắt đầm đ́a lệ

ôi những linh hồn đi t́m bến đỗ

(h́nh bóng của tôi xưa

phiêu lưu ngàn năm, một hôm sầu khổ

khao khát bến bờ)

hăy để yên cho em qú lâu trên điện Phật

cho lệ em thầm lặng chảy

cho lệ em mặc sức tràn trề

hăy để yên cho em qú lâu thêm nữa

đủ th́ giờ cho nước mắt ráo khô

bởi v́ người ơi, một sáng mai kia

tôi sẽ đến châm lửa vào túp lều nhỏ của em ven đồi

túp lều duy nhất c̣n lại của đời em

cho lửa cháy lên cao

cho tan hoang tất cả

cho chỗ nương tựa cuối cùng tan ră

cũng như chiếc bè tan ră giữa đại dương

để vỏ cứng hồn em, trong hỗn độn nhiệm mầu

sẽ vỡ toang, tràn trề ánh sáng

tôi sẽ gặp em, bên ánh lửa hồng cháy rực của túp lều

tôi nh́n em

và khi cầm tay em, tôi hỏi rằng: "em muốn bao nhiêu:

em sẽ cười và sẽ xin rằng

"tất cả"

 

 

Ảo hóa

mí mắt chân trời mỏi

đầu núi nghiêng nghiêng t́m gối tựa

đêm về thơm giấc cỏ hoa

ảo hóa

bàn tay gió dậy

ngân hà nến ngọc lung linh

khung cửa lưng đồi bỏ ngơ

sao băng vụt cháy lời kinh

vạn kiếp xoay quanh ṿng mộng mị

đêm nay chợt thấy chân h́nh

 

 

Uyên nguyên

Himalaya là dăy núi nào?

trong tôi có một ngọn hùng phong đỉnh vươn cao trời mây khói

hăy đến cùng tôi dưới chân hùng phong không tên gọi

ngồi trên những tảng đá xanh không tuổi

lặng nh́n thời gian se từng sợi tơ óng

sông Cửu long chảy nơi đâu

trong tôi có một trường giang cuồn cuộn không biết đă bắt đầu tự chốn thâm sơn nào

ngày đêm nước bạc phăng phăng cuốn về nơi vô định

hăy cùng tôi tới thả thuyền trên ḍng hung mănh

để cùng t́m về chung đích của vũ trụ bao la

Andromaque là tên của đám mây sao nào

trong tôi có một tinh hà chuyển vận âm thầm muôn triệu tinh cầu sáng chói

hăy cùng tôi bay rách lưới không gian đường mây mở lối

tiếng đập cánh của anh sẽ gây chấn động tới mỗi v́ sao xa

Homosapiens là tên giống sinh vật nào

trong tôi có một chú bé một tay vén màn đêm, một tay cầm bông hoa mặt trời làm đuốc

hai mắt bé là hai v́ sao

tóc bé bay cuồn cuộn như mây trên khu rừng già giông băo

hăy cùng tôi tới hỏi bé t́m chi và đang đi đâu

đâu là uyên nguyên, đâu là quy xứ

đường về có những ngả nào

ô hay bé chỉ mỉm cười

bông hoa trên tay bé bỗng trở thành một mặt trời đỏ chói

rồi bé một ḿnh đi tới những v́ sao.

 

 

Pháp giới thực ấn

xin đừng nghe lời thi sĩ

trong tách cà phê sáng nay của anh có một giọt lệ

xin đừng nghe lời tôi

trong tách cà phê sáng nay của anh có một giọt máu

bạn ơi xin đừng la mắng tôi

tôi không thể nào nuốt trôi được chất loăng này

không khí trong buồng phổi tôi sáng nay đă trở nên đông đặc

chàng nói hăy cho chàng khóc bằng mắt anh

bởi v́ chàng không c̣n mắt

chàng nói hăy cho chàng đi bằng hai chân anh

bởi v́ chàng không c̣n chân

và với bàn tay tôi đây

tôi đang sờ vào ác mộng các anh

chàng nói chàng đă được giải phóng rồi

giải phóng là để cho người c̣n lại

bàn tay tôi úp xuống mặt bàn

vũ trụ trầm ngâm

biển lớn vẫn chưa hề nguôi cơn thổn thức

và năm đỉnh núi cao

giữ nguyên thế hồng hoang trời đất

tinh tú trên cao

đêm đêm ngân hà một giải

bí mật ngàn đời chưa hề hé mở

bàn tay tôi nằm úp mặt bàn

vững chăi giữ chặt Tề Thiên không cho vùng dậy

không, bàn tay tôi sẽ không bao giờ lật ngửa ra trên mặt bàn

như một vỏ ṣ ngả nghiêng

dạt trôi vào băi biển

như một thân h́nh ngă lăn cù khi trúng đạn

để cho núi sông ngă đổ

để cho tinh tú tắt ngấm nền trời

để cho đại dương bặt tiếng thủ thỉ muôn đời

bàn tay tôi vẫn c̣n úp xuống mặt bàn

và năm đỉnh núi cao

vẫn c̣n hiên ngang thống trị

bí mật ngàn đời chưa hé

nhưng sao trăng đêm rằm c̣n đương th́ thầm nói chuyện

bàn tay tôi c̣n úp mặt bàn

đợi phút linh về lật ngược thế thăng bằng trời đất

bàn tay

dáng núi bàn tay.

 

 

Kiến trúc chân như

đừng la mắng những con chim bé nhỏ

v́ tiếng hát ca cần thiết cho cuộc đời

đừng ghét bỏ thân thể em

vi` đó là đền thờ linh thiêng của linh hồn nhân loại

mắt trong của em là minh châu ngời sáng, chứa đựng bóng h́nh

tam thiên thế giới

và tai em có quyền hạn tối cao với tiếng chim

với hải triều sớm tối

với Beethoven, với Bach, với Chopin

với tiếng khóc trẻ thơ

với giọng ru an lành

và bàn tay em

là những bông hoa thương yêu ngàn đời không cần ai hái

(những bông hoa c̣n bừng nở nhiệm mầu

làm diễm lệ cả khu vườn nhân loại)

và vừng trán em

là b́nh minh sáng nhất của cảc b́nh minh

đừng phá hoại kiến trúc chân như

bông lúa, nội cỏ, hương đêm đều đă cất lên tiếng bảo vệ ḥa b́nh

tôi biết một viên đạn đồng có thể bay đến ghim vào trái tim con sơn ca

sáng nay trên cành xuân

đương ngợi ca cuộc đời tha thiết

nhưng bông lúa, hương đêm

nội cỏ

rồi ngàn sao, vừng nguyệt

bằng tất cả sắc mầu, âm thanh, bóng h́nh

cương quyết

cùng chúng tôi nguyện bảo vệ em!

 

 

Đại trượng phu

cửa tùng đôi cánh khép

một mũi tên sáng loáng ĺa dây cung

lao vút tới

mặt trời nổ tung

đầy sân hoa cam rụng

phảng phất bóng vô cùng.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ