Tạ Kư
Khi tôi được đọc thơ ông th́ ông đă thành người thiên cổ. Cám ơn những người phụ trách xuất bản tác phẩm của nhà thơ quá cố.
Dù thực tế là ông đă qua đời, khi đọc thơ ông, tôi thấy ông sống măi.
Đoạn Trường Gợi Lại
Bước chân nào nặng phù du
Ngón tay nào thắt sầu tư trói hồn.
Cô đơn rồi vẫn cô đơn,
Bốn mươi thu đó đ̣i cơn đoạn trường.
Sông xa băi cát vàng hanh,
Đ́u hiu bến vắng, mong manh sương chiều.
Mười lăm năm giấc mộng vèo,
Bốn dây nhỏ máu xuôi theo Tiền Đường.
Từ em lần lữa lầu xanh,
Cuộc say đầy tháng, tàn canh, vẫn thừa.
Chừ đây bên cạnh người xưa,
Nửa đêm tái ngộ nghe mưa cuối trời.
Mà thôi, đàn kiếm giang hồ,
Trở về cát bụi, cơ đồ ngả nghiêng.
Say đến khóc, cười như điên,
Ngàn xưa đọng lại một thiên năo người!
Sơ Nguyện
(cho Tuyết Hồng)
Hay là tôi đến thăm em?
Chiều không mưa, trăng chưa ngả bên thềm
Đường nhân thế lối đi về Vĩnh Viễn.
Tôi chín chắn như thủy thủ già vượt biển
Đọc mây sao t́m hướng của phong ba
Mùa lỡ xuân mà ngày cũng sắp tà,
Nên do dự khi mang buồn đến biếu.
Người con gái thường vô t́nh chẳng hiểu
Kẻ thương ḿnh thức trọn giấc chiêm bao.
Ba mươi tuổi rồi biết nói làm sao,
Ḷng luyến mộ lẫn ít nhiều chua chát.
Trời hôm nay vài gợn mây tím nhạt.
Hay là tôi đến thăm em?
Thương là thương, dù đêm trắng cả đêm
Vẫn thức chép những vần thơ gửi tặng.
Ḷng chúng ta hẳn nhiều phen cay đắng,
Đường em đi hoa đẹp nở bao lần?
(Những đóa hoa t́nh của một thời xuân)
Cũng buồn thật nếu nh́n nhau đắm đuối,
Cũng chán thật nếu ḷng kia tiếp nối,
Và yêu đương thành những chiếc hôn nồng,
Giấc chiêm bao gờn gợn những đường cong.
Hay là tôi đến...?
Ḍng mắt em xanh,
Mong manh mong manh
Nửa chiều sơ nguyện.
Một Bản T́nh Ca
Ta viết bài thơ thương nhớ đầy,
Run run tay ấy nắm tay nầy,
Bao lâu em lạc hồn ta nhỉ?
Đô thị cười nghiêng mí mắt gầy.
Ta vẫn chờ em héo cả thơ,
Đèn khuya đêm trắng nẻo tâm tư.
Tóc tơ có kẻ ngàn năm hẹn,
Ai hẹn ngàn năm chuyện tóc tơ?
Vốn đă yêu nên thề trọn kiếp
Những chiều nắng dịu, sớm mai sương...
Nhưng yêu không phải là không biết
Hăm mấy năm rồi vẫn nhiễu nhương.
Mê lối vàng son lạc cả nhau,
Em ơi, má thắm có nguyên màu?
Xa em từ thuở em làm kẻ
Cợt liễu, cười hoa, cửa trước sau!
Hoa có c̣n tươi sau gió mưa?
Liễu c̣n xanh dáng liễu ngày xưa?
Nối nhau bằng chút tơ duyên cũ,
Và gửi cho nhau ước mộng thừa.
Bài Thơ Cuối Mùa
(tặng Huy Trâm)
Không vui từ dạo mới quen nhau
Bờ cách xa bờ, ai biết đâu
Em vẫn b́nh minh đôi mắt ngọc
C̣n ta đêm tối phủ từ lâu!
Những buổi xa vời ta đợi thư,
Nửa khuya sực tỉnh, khóc bao giờ?
Có chăng em nhỉ, hay là mộng?
Xin được cười yêu trong giấc mơ.
Em đắp thành cao ngăn cách ta,
Ta ngồi trông măi giọt mưa sa
Không em, mai mốt c̣n chi nữa?
Ngày tháng buồn tênh vẫn lướt qua.
Mùa cuối, năm tàn, yêu nữa thôi?
Ḱa em, vừa thoáng ánh sao rơi,
Đợi khi ḷng đất đưa tay đón,
Ta sẽ dần quên chuyện đổi dời.
Ḍng Thơ Hôm Nay
Nghe như ḿnh đă ngủ
Từ mười mấy năm qua.
Quờ tay trong bóng tối
Ngắt vội một cành hoa.
Tuổi em mười sáu nhé,
Hay đă ba mươi rồi?
Cành hoa đêm đă héo
Hay vài cánh c̣n tươi?
Ly cà phê sánh đặc
Dạ hội tan từ lâu
C̣n ǵ mà thắc mắc
Đời không là của nhau.
Đi giữa ḷng thành phố,
Cúi mặt trông bóng ḿnh
Đôi bàn chân xương xẩu
Con đường rộng thênh thênh.
Dáng Xưa
(tặng Bùi Giáng)
Để em theo dơi bụi ngàn,
Dáng xưa c̣n đọng thời gian mắt sầu.
Buồn lên từ thuở bạc đầu,
Đôi tay vô vọng nguyện cầu dáng xưa.
Nụ Lửa
Nắng đổ trên cành nghiêng ngửa,
Gió ca điệp khúc hiền ḥa
Hiện giữa trời xanh nụ lửa,
Hè về đỏ rực muôn hoa.
Nhớ ai môi rụng chật đường?
Bước trên ngàn môi nhạt thắm,
Bàn chân h́nh như đẹp lắm
Mắt bồ câu rộn t́nh thương.
Trên cành lửa bừng sức sống,
Vài em không hiểu sao cười?
Ngày nào mộng đời thôi mộng,
Biết c̣n ép cánh hoa tươi?
Nghiêng nghiêng nón lá qua cầu,
Gió lùa đôi chân khép nép,
Chừ hoa nở đầy xứ đẹp,
Sắc hương c̣n được bao lâu?