Do tính cách đọc thơ hoàn toàn chủ quan như đã nói ở trên, xin bạn đừng xem đây như một thiên khảo cứu hay một bộ sưu tập về thi ca Việt-nam. Tôi đọc bằng cảm xúc, không đọc bằng kiến thức. Nếu những lời bàn nào đó của tôi đối với một bài thơ mà không đúng ý tác giả thì chẳng có nghĩa rằng tôi hiểu sai đâu, mà chỉ vì tôi đọc thơ tác giả đó bằng cái hồn, cái giọng, cái cảm xúc của tôi đấy thôi. Xin đừng càm ràm, phiền trách. (Vả chăng, này các thi nhân, các bạn có thể nào chỉ tôi làm thơ cách sao mà không bị người khác hiểu sai ý không?) (trích LỜI THƯA của Vĩnh Hảo viết cho các trang "Đọc thơ")
Trần Yên Hòa
Thơ ông đọc nghe buồn thấm thía thế nào ấy. Tràn ngập những hoài niệm, dĩ vãng, cảnh xưa, bóng cũ, cố nhân. Có nỗi gì thật tha thiết trong lời. Và một niềm đau tiếc cứ rấm ra rấm rức, không dứt đi được. Nó bám vào tim, nó dìm mình xuống. Ðau. Mà thương. Thương. Mà đau.
Ngõ Tình Phai
lời tình nào em cho ngày nọ
cũng tàn phai theo tháng năm rồi
như con nước tràn qua cát nóng
tan nhòa trên vị đắng bờ môi
thấp thoáng đó một bờ vai cũ
màu tóc xưa hong đậm tình nhau
ta chen chúc nhục nhằn đủ thứ
bỗng hốt nhiên em nhạt phai màu
con sông nước vỗ tràn thơ dại
gợi lòng ta nỗi nhớ thương xưa
cơn mộng dữ mười năm lưu lạc
đất khách hoài ngóng một chiều mưa
tình đã cạn mà ta lú lẩn
tưởng như ta trẻ mãi không già
ngõ phai nhạt làm ta lấn cấn
cuộc tình xưa pha vị điêu ngoa
ta vẫn mãi một lòng hoài vọng
như lưu vong vọng tưởng quê nhà.
Thơ thất ngôn đã hay thế, mà lục bát của ông cũng không kém phần điệu nghệ, tài tình. Có thể nói lục bát là sở trường của ông. Chẳng hạn trong bài Tục Lụy Em, tiết điệu của mấy câu đầu rõ ràng là diễn theo cái bước tần ngần của một kẻ lãng du trở về bên cảnh cũ.
Tục Lụy Em
tần ngần trở lại hiên xưa
nắng vàng rưng, nhớ ngày mưa thuở nào
dạt xa từ độ chiêm bao
lãng du quên, lãng du nào, hở em
trở về, mưa vẫn muộn phiền
một bờ cát lở, hai miền phù vân
cũng là mưa tạt đá băng
cách ly đòi đoạn còn ngăn nỗi mình
lãng du quên một chuyện tình
tục lụy em, lại một mình ta say.
Những bài kế tiếp cũng không chê vào đâu được.
Rừng Trú Ngụ Em
rừng xa, có gọi em về
nhắn câu phù ảo dầm dề sương mai
xa ta, hồn vọng đêm dài
nhắn mây gọi tóc phủ tai ách trời
em đi phố cũng ngậm ngùi
rừng kêu, núi gọi, sóng vùi dập sông
mờ nhân ảnh, kiếp lao lung
rừng em trú ngụ, nửa chừng khơi xa
ta về ngọng nghịu lời ca
vỗ tay, tạc đá, lìa xa phận người.
Lá Trăm Năm
em đi qua phố ngậm ngùi
mưa giăng bóng nhỏ dập vùi dấu chân
một mai có biết căn phần
trong thân thể nọ có lần cho anh
nhớ xôn xao nụ hôn gần
bờ môi mọng nụ tầm xuân đêm nào
lá trăm năm em xin trao
những môi hôn những câu chào thiết tha
bây giờ ta vẫn là ta
đi trên phố không biết là về đâu.
Và đây, hãy đọc bài ưng ý (?) của thi nhân Trần Yên Hòa. Tựa bài thơ cũng là tựa chung của thi tập của ông. Lời thơ quê quê, với những chữ ít được dùng đến trong thơ của những thi nhân gọt giũa kỹ lưỡng. Giọng thơ nghe như một bài ca dao buồn. Một nỗi buồn da diết, tội nghiệp. Một nỗi đợi, một nỗi chờ, triền miên như thể không bao giờ tái hợp. Có thể nói, cũng chính nỗi ấy, lại là cái đẹp ở lại lâu dài trong thơ Trần Yên Hòa.
Khan Cổ Gọi Tình, Về 3
từ em, bỏ cội bỏ nguồn
bỏ con sông nước đứng buồn nhìn theo
nhánh sông chảy miết qua đèo
anh heo hút đợi, chèo queo một mình
cũng đành thôi một cánh chim
bay xa, bay mãi, hút chìm nơi đâu
bớ em, sương rớt thấm đầu
bớ em, vô lượng ngàn sau có về
bớ em, rời cõi u mê
anh khan cổ gọi, em về cùng anh
có con chim nhỏ trên cành
líu lo hót đợi mùa xanh hoa vàng
đợi em, bên vườn địa đàng
xin em hãy ghé cài tràng hạt xưa.