THƯ SỐ 17 của NGƯỜI CHỦ TRƯƠNG
Tạp chí Phương Trời Cao Rộng
(tháng 10 năm 2007)
ĐÊM HUYỀN THOẠI
Chiều qua có gió lạnh và mây đen vần vũ báo hiệu sẽ có mưa buổi đầu thu.
Nửa đêm mưa bắt đầu rơi. Cơn mưa thật nhẹ nhưng kéo dài.
Nằm nghe mưa rơi trên lá phong trước sân, lòng chợt buồn.
Giấc ngủ ngắn, nhè nhẹ lướt qua đêm u tịch. Tỉnh giấc cũng nhè nhẹ, vì ngủ với thức không khác nhau chi mấy. Nhưng mộng thì thật dài.
Giấc mộng dài cùng trôi với cơn mưa nhẹ, đánh thức mình chong mắt giữa đêm sâu.
Nằm nghe mưa rơi trên đọt lá.
Có những giọt thì thầm như tiếng tình tôi.
Tình yêu ơi, tình bao nhiêu tuổi mà đi một đời chưa thấy cạn vơi?
Tình đưa tôi đi hay tôi đưa tình đi?
Đi qua những êm đềm và biến động của quê hương.
Đi qua một thời cặp sách ê a, bắn bi, tạt lon, trốn học xem phim và ngồi lặng trước biển.
Đi qua một thời bừng bừng nhiệt huyết, dấn mình vào nơi hiểm nạn, một thân nhỏ bé không ngại gánh sức nặng không cùng của khổ lụy nhân gian.
Đi qua những trại giam, những nhục hình, cảm nghe nỗi buồn quê hương đau rát trên da thịt và buốt thốn ở tận tâm can.
Đi qua những máu và nước mắt, khô theo nắng cháy hay trôi theo những cơn mưa lạnh nơi hiện trường khổ sai.
Đi qua những đêm mịt mờ ngủ vờ ngủ vật trong xà lim với những giấc mơ chỉ thấy trời cao biển rộng…
Tình yêu, ơi tình yêu!
Tình đưa tôi đi hay tôi đưa tình đi mà đường xa không thấy đâu là bến cùng, để rồi…
Đi qua những lãng mạn, mộng mơ, đam mê và khát vọng vô bờ của một cuồng tử quên ngày quên tháng.
Đi qua dáng ai mắt biếc, môi hồng, giọng nói và nụ cười ẩn hiện những tình sử thiên thu hay thoáng chốc.
Đi qua dáng ai tóc huyền dài ngắn, trải mộng sầu trên duyên kiếp mơ hồ mây khói tan bay.
Tình ơi, là tình! Chỉ từ một trái tim bé nhỏ này mà sao lại vẽ vời bao nhiêu là mộng ước, lý tưởng, hoài vọng, gần gũi hay cao xa…
Đêm nay, thức hay ngủ, thật mơ hồ.
Tiếng mưa hay tiếng tình rơi mà kéo theo chập chùng những ấn tượng, hư ảnh, ảo ảnh, trộn lẫn nhau, hoán chuyển nhau, ẩn ẩn hiện hiện…
Màu sắc vang lên thanh âm.
Thanh âm đọng thành màu sắc.
Ác quỷ mặc áo ca-sa lim dim lần chuỗi hạt.
Bồ-tát mặc áo thường dân, lặng lẽ đi vào hẻm tối.
Ngôn ngữ trần gian không còn tin được. Những mỹ từ trở thành áo khoác cho những gì xấu xa bẩn thỉu nhất. Tự do, dân chủ trở thành vũ khí tối hảo cho những kẻ độc tài, thiên kiến, là bẫy sập của nô lệ và tù hãm, bất công.
Thế giới đảo điên. Lòng người tráo trở khôn lường. Tấm lòng đơn sơ như cỏ mọc trên núi làm sao hiểu được những trí trá, ngoa ngôn!
Ai kia như đoàn lữ hành băng qua những đồng trống, sình lầy, sa mạc?
Tìm về đâu, đi về đâu hỡi những kẻ lên đường thầm lặng?
Đây nhà cửa, đây xóm làng, sao không trú ngụ mà tìm đường ra biển?
Có gì cuốn hút nơi biển lớn mà phải rời bỏ sông rạch hồ ao?
Có gì u trệ nơi sông rạch hồ ao mà phải tìm ra biển lớn?
Bầy chó tiếp tục tranh giành những mẩu xương nhỏ và giẻ rách trong căn nhà mà chúng đã phá hoại đến tàn xiêu dơ bẩn; hung hăng sủa rân những kẻ lên đường.
Sài lang, hổ báo cũng cao giọng phụ họa tru tréo gầm thét, xua đuổi những người ra khơi.
Cảnh sát mừng vui, hí hoáy lập biên bản vượt biển vượt biên. Hí hửng gạch tên, xóa sổ. Nhà này, hộ này sẽ bị tịch biên, không còn danh tánh những ai lên đường, dù ra biển lớn, vào rừng sâu hay lên chóp núi cao.
Ôi là tội nghiệp, một đời quẩn quanh những góc xó, hài lòng với những thành tựu và sở hữu bé nhỏ thảm thương, biết bao giờ mới chạm đến được hoài bão cao rộng của những kẻ đi xa.
Đại bàng tung cánh, vỗ nghiêng phương trời ảm đạm. Nỗi thinh lặng từ nơi cao thẳm hư không, có thể làm dậy những cơn sóng biển đông.
Chim quạ tan tác, hốt hoảng tìm chỗ ẩn thân. Tiếng kêu quang quác làm rộn ràng cù lao nhỏ trong một lúc, rồi trả về cho thinh lặng.
Bởi vì thinh lặng là cội nguồn, là chỗ khởi sinh và cũng là chỗ trở về của âm thanh.
Khi kẻ lữ hành im lặng ra đi thật xa, bầy chó dữ sẽ yên tâm khép mõm.
Âm thanh thịnh nộ là vũ khí của kẻ yếu trong khi im lặng là sức mạnh của bậc đại hùng.
Âm thanh lớn có thể lấn át tiêu diệt âm thanh nhỏ.
Nhưng không âm thanh nào có thể lấn át tiêu diệt sự im lặng.
Mùa xuân, mùa hạ, hoa bướm vườn ai nở rộ những sắc vàng sắc cam rực rỡ.
Mùa thu, mùa đông, nhụy hoa khô được trân trọng ép giữ để dành cho chu kỳ mới.
Những gì cao rộng chẳng qua cũng được triển khai từ hạt mầm bé xíu. Nhưng hạt mầm bé xíu không thể mở ra vườn hoa sặc sỡ khi tâm lượng co rút khép lại trong những cái vỏ cằn khô, chai cứng.
Tình yêu, tôi nhìn thấy trong những hạt mầm thật nhỏ từ em. Cũng có trong vết nứt của kẽ đá phủ rong và trên những phiến lá phong vàng rụng theo mưa thu. Tôi biết chúng được thai nghén nuôi dưỡng để ngày nào đó, trải rộng trên đồng hoa thắm sắc, hay phóng lộng âm hưởng cho một hướng trời mênh mông.
Những hạt mầm tình yêu, có thể sinh từ mùa này, khai nở ở mùa kia; hái từ đất này, gieo ở đất kia.
Không có đâu là nơi chốn hay thời gian vĩnh viễn.
Chỉ có những tấm chân tình. Trải rộng như mưa rơi.
Trải đến chỗ không tận cùng.
Đêm huyền thoại nhẹ trôi theo tiếng mưa rơi.
Nỗi đau và niềm hạnh phúc hơn nửa đời người có thể trải ra trong đêm ấy.
Có em và tôi, có sự tương ngộ và cách chia, có tình yêu và lý tưởng.
Bên ngoài mưa tạnh dần khi trăng lặn qua hồ thu tịnh. Nửa vầng trăng trên trời và nửa vầng trăng đáy nước, chẳng biết đâu là thực.
Sớm mai thức dậy, đất trời thật tinh khôi sau đêm mưa thu rả rích. Lá vàng ngập đầy lối đi, và sầu tôi hãy còn vương vất.
Nhưng khi mặt trời rực rỡ vụt khỏi mây đen, đêm huyền thoại cũng chợt tan theo sương sớm.
Phổ Đà Sơn Tự, Ottawa, Canada, 22 tháng 10, 2007.
Vĩnh Hảo