Chúng ta có cuộc
sống khác nhau trên những giai
tầng xã hội, cung bậc tình cảm,
cảnh
giới tâm linh. Danh vọng hay vô
danh, chức quyền hay thường dân,
sung túc hay đói nghèo, khỏe
mạnh hay yếu đuối... cũng có thể
trắng tay, đoản mạng, đói khát,
hãi hùng dưới sự tàn phá khủng
khiếp của thiên tai.
Cuộc sống không đơn giản như bộ
hành trên con đường bằng phẳng
hướng về tương lai — với những
mộng ước hay lý tưởng được hướng
dẫn bởi kẻ khác, hoặc được vẽ ra
từ một sự va chạm thực tế nào đó
trong quá khứ. Đường đời không
bao giờ bằng phẳng. Mộng ước
cũng không phải lúc nào cũng trở
thành hiện thực một cách dễ
dàng. Sống là để trả giá, một
cách thuận lợi hay nghịch
thường, cho những gì chúng ta tư
tưởng, nói năng và hành động từ
quá khứ, đến hiện tại và tương
lai.
Cuộc sống muôn màu mà mỗi người
chúng ta có một định mệnh (hay
nghiệp dĩ) với một màu hay nhiều
màu khác nhau, không ai giống
ai, nhưng tất cả đều sẽ chấm dứt
ở một thời điểm và một nơi chốn
nào đó. Không có cuộc sống
trường cửu. Vì vậy, về mặt thể
tính, chúng ta được sinh ra trên
cuộc đời này một cách bình đẳng.
Nếu sinh bình đẳng thì tử cũng
bình đẳng.
Cuối cùng của sinh chính là tử.
Đó là nói sinh-tử trong giới hạn
của cuộc sống, trong thọ mạng
của một đời người. Đơn giản như
từ điểm A (khởi đầu) đến điểm B
(kết thúc). Mà kỳ thực, từ sinh
đến tử là một chuỗi biến chuyển,
vô thường, như dòng nước chảy:
hàng triệu giọt nước tạo thành
dòng nước, trong đó, những giọt
nước không thể tách rời, chẳng
giọt nước nào là đầu tiên hay
cuối cùng; chẳng giọt nước nào
là chính hay phụ. Tất cả cùng tụ
lại, cùng sinh, và cùng diệt.
Không có cái trường sinh, không
có cái bất tử.
Khi dòng nước lớn (thủy đại)
vượt trào, nó tàn phá, hủy diệt
tất cả những nơi nào nó đi qua.
Những biệt thự cao sang hay
những túp lều tranh nhỏ. Những
cây cầu vững chắc hay những cầu
tre lỏng lẻo. Những ngôi mộ to
lớn trong nghĩa trang với tường
rào vây quanh hay những ngôi mộ
lấp đất sơ sài. Những con người
mạnh khỏe hay ốm đau. Đàn ông
hay đàn bà. Người già hay em
bé... Tất cả đều bị cuốn trôi
đi, một cách bình đẳng.
Quán niệm sâu xa về cuộc sinh và
cuộc tử như vậy để khởi phát
lòng từ bi, xót thương tất cả.
Sinh-tử bình đẳng thì lòng từ bi
cũng bình đẳng. Lòng từ bi bình
đẳng thì thực hành việc cứu khổ,
ban vui cũng bình đẳng.
Bồ-đề nguyện, bồ-đề hành (*)
thường bắt đầu từ sự trải nghiệm
hay đồng cảm với nỗi thống khổ
của thế gian.
Vì nỗi khổ lớn của chúng sinh,
vì lợi ích an lạc cho số đông,
hành giả lên đường.
California, ngày 23 tháng 9 năm
2024
Vĩnh Hảo
www.vinhhao.info
_____________
(*) Bồ-đề nguyện (hay Bồ-tát
nguyện) là tâm nguyện, ước vọng
đạt đến cứu cánh giải thoát để
cứu khổ cho tất cả chúng sinh.
Bồ-đề hành (hay Bồ-tát hành) là
con đường thực nghiệm ước vọng
ấy.