Tự khúc

 

TINH

Rừng im mây đầy ôm núi ngủ

Cỏ mềm xanh mướt ngập bờ hoang

Thoang thoảng đêm huyền hương thạch nhũ

Đầu hoa nhụy ứa gió lên ngàn.

 

 

T̀NH

Một lần tương ngộ một lần say

Môi mềm khép mở nụ hôn đầy

Mai sau quảy gánh về xóm cũ

Nhớ mắt sầu đưa vỡ tim nầy.

 

 

TỈNH

Biển t́nh sóng dậy nước lao xao

Yêu em, yêu người như thủy trào

Nỗi ḷng trăm năm hay thoáng chốc

Cũng nhẹ nhàng qua như chiêm bao.

 

 

TĨNH

Thức dậy trầm ngâm đêm hạ huyền

Hồ thu lồng bóng trăng soi trăng

Hương thoảng ngàn lau, hoa mở cánh

Một thoáng tịch nhiên hỷ lạc tràn.

 

 

TÍNH

Từ đâu lần về nẻo nguyên sơ

Trăm năm mỏi gót chân giang hồ

Chó xưa vẫy mừng người năm cũ

Chắp tay đáp lễ, niệm nam mô.

 

 

TỊNH

Gió mưa đă tạnh chiều thôn dă

Cầu vồng bắc nhịp núi với sông

Hoa quả vườn sau chờ gặt hái

Thủng thỉnh nhấp trà ngó trời không.

 

Tháng 8, 2009

 

 

 

 

 


 

Back Up Next

 

Trở lại trang Mục Lục Thơ