Bâng khuâng
(phi trường Denver, Colorado, chiều ngày 05/01/2006)
Ngồi bên nhau, lặng lẽ không nói
Sách trên tay mỗi người một cuốn
Mở ra hai thế giới dường như khác nhau:
Em đi vào thế giới yêu đương tiểu thuyết
Anh vùi đầu trong triết lư siêu nhiên
Nhưng đôi mắt âm thầm liếc nh́n và thăm ḍ nhau th́ sao mà giống!
Muốn nói ǵ mà cứ lặng thinh
Khép-mở chờ nhau, nhân duyên nào ở quá khứ hay vị lai thăm thẳm
Lục lọi trong mơ hồ dáng quen
Không có ǵ, dường như không có ǵ
Chỉ là chút lao xao trên biển t́nh vô tận
Ngả đầu, tựa vai, ngủ bên nhau từng giấc vô minh dật dờ
Quờ quạng moi t́m trong kư ức xưa
Nhân duyên ơi, đâu là nơi chốn hẹn ḥ, đâu là ngày tháng yêu thương buồn nhớ với bóng h́nh kề cận nơi đây?
Mà trùng trùng ngổn ngang hàng hàng cánh hoa đẹp thắm
Bàn tay im lặng gác trên triền núi câm
Nhẹ hẫng ngh́n năm khung trời không-tính
Tóc vàng phương tây thả xuống bờ tay phương đông
Nặng cả trăm năm giấc mộng b́nh quyền
T́nh yêu chơi vơi hai bờ mộng-thực
Thức dậy nh́n nhau bẽn lẽn sửa đầu dụi mắt
Yểu điệu mê hồn dáng hồng tây phương
Hành trang kéo theo nhẹ một thoáng t́nh
Lẽo đẽo theo sau lăng tử mơ màng
C̣n ǵ nữa không sau phút biệt ly này?
Ôi, tóc chiều bay vàng cả trời thu
Mắt xanh nghịch ngợm khua sóng biển đa t́nh
Bất ngờ ngoảnh lui, em trao nụ cười bí ẩn
Gửi lại xa xăm chút duyên tao phùng bất định
Rồi tây với đông quay lưng, ngược hướng
Thoáng chốc mất tăm trong chập chùng nẻo lạ
Bâng khuâng nán lại buồn mấy ngh́n năm.