Lưu vong khúc
Cổ thụ ngh́n năm, vươn thẳng trời phương nam
Đâm chồi, tủa nhánh, tỏa bóng bao la trên đất lành
Người nương thân, cỏ cây trổ hoa đơm trái,
Chim, sóc, côn trùng... đêm ngày lừng tiếng hoan ca
Một thời ṿi vọi bờ đông, sừng sững non đoài, cao vút
Nào ai hay, có khi cũng hiện tướng suy tàn!
Nước cạn, đất khô, sâu mọt đục khoét
Từ rễ đến ngọn e chừng đă mục ruỗng
Cũng đành: đại bàng soải cánh tha phương, người hiền lánh mặt
Những người hiền đă từng đánh đuổi kẻ hung hăng
Đă từng uy phong chống giặc ngoài lấn hiếp
Nhưng không biết đối sách nào với loài sâu mọt bé tí
Cũng đành: ẩn tích non cao, khuất thân rừng thẳm
Có khi làm kẻ không nhà, du hành qua những phố thị
Lắng nghe hơi thở sinh dân
Quặn đau tiếng khóc muôn loài…
Có khi băng rừng vượt biển, làm kẻ tha hương
Lao đao sống gửi quê người, mà ḷng nào nguôi
Nhớ nước, thương non, xót dân t́nh khổ lụy
Vời vợi đôi bờ biển lớn
Canh cánh quê nhà đoái trông
Này anh này chị này em
Nước đục c̣n dùng được không?
Nước nhục lấy chi mà rửa?
Tôm cá, chim trời, cây cỏ chết
Rồi người sẽ chết dần ṃn trong năm tháng nào đó
Biển, đất hoang vu
Làng quê quạnh vắng
C̣n ai ghi lại tang thương nầy!
Ngoắc ngoải chờ ai cứu vớt
Lây lất tạm sống từng giây
Biển rộng không dung được cá
Th́ đất nầy chứa chấp những ai!
Quê nhà rợp cả rừng cờ
Hay máu lệ trải khắp non sông!
Người đi, kẻ ở nay cùng một phận: LƯU VONG!
Làm người xa xứ, hoặc lạc loài trên chính quê hương ḿnh.
Hỡi anh chị em, hăy tự hỏi
C̣n lối thoát nào cho chúng ta?
Cây nghiêng bờ đông, cành gẫy bờ tây
Băo giông đă tận một phương nầy
Biển mất, đất mất, ta c̣n ǵ để mất!
Ngồi xuống cùng nhau, mở rộng đôi tay trần
Mặc định một lần: không làm kẻ lưu vong nữa
Quê nhà là đây:
Trong tiếng nói, trong con tim đồng điệu
Hăy nói cùng nhau, hăy đập cùng nhau
Trang sử nầy!
(Thư Ṭa soạn Nguyệt san Chánh Pháp, Số 55, tháng 6.2016)