Mòn
Cánh rừng xa cuốn em về đất mẹ
Anh ra đi bỡ ngỡ bước lưu đày
Chiều ra biển ngóng ai lòng quạnh
quẽ
Ai bày chi giấc mộng tang thương
này?
Biển mênh mông cuốn em vào vô cùng
Anh ngồi đây lặng lẽ niềm riêng
Đêm ra phố nhớ ai hồn lạnh ngắt
Mà gót về quanh quẩn lối mông
lung?
Đời cũng cạn theo dòng lệ nóng
Em đã xa hay ảo giác ta còn?
Nắng rồi mưa chưa nhòa vết bỏng
Yêu rồi xa mộng ước cũng mòn.
Sài-gòn 1985