Mưa ngày đầu xuân
Có những mùa mưa đi qua miền đất cũ
nhưng nhà cửa nơi đây th́ mới
và những con người cũng mới
Mưa ngày xưa không phải mưa ngày nay
cũng không phải cơn mưa đă rơi từ nơi chốn xa vời
mà trông như chẳng khác ǵ mấy
Hằng giờ nh́n nước lăn tăn chảy thành ḍng trên cửa kiếng
vẽ những đường đi có khi trùng lặp, có khi bất định
đường đi của những tia chớp từ trời cao
đường đi của những nhánh sông rẽ đôi rẽ ba ở cuối nguồn
Gió khua lồng lộng qua khoảnh sân trống
Khi những cây thông già cỗi cúi ḿnh ngó xuống
Người già nhàn hạ ngồi bên cửa sổ
ngắm nh́n mưa rơi hay đếm những mùa mưa đi qua trong đời
Cơn mưa xưa và nay, có vẻ không ǵ khác
nhưng đời người hôm nay đă khác với ngày qua
Con chim sâu hăm hở t́m mồi khi trời tạnh
Thẹn thùng khép cánh những nàng hoa
Trên lá non long lanh ngh́n hạt ngọc
Nắng bên đường đă vội nḥa theo chân
Cơn mưa nơi đây lâm râm mà dai dẳng
mỗi ngày đi qua con phố buồn tênh
đọng từng vũng nhỏ trên lối đi trải sỏi
chảy thành ḍng vệ đường hai bên
bong bóng vỡ trên mặt hồ lặng
Ôi, sao mà nhớ quê nhà!
Dĩ văng dù có khi buồn đau thống thiết
vẫn là dư âm của một thuở êm đềm, thơ mộng
Mưa rơi, mưa rơi, đẹp cả phương trời…
*
Nhưng những cơn mưa nơi chốn quê xa ấy
ầm ầm, xối xả, bất tận ngày đêm
đă cuộn thành cuồng lưu cuốn trôi những xóm làng
Không có những nhánh sông rẽ đôi rẽ ba
chỉ có mặt nước mênh mông ngập tràn
lềnh bềnh những người và vật chết trôi
Bầy quạ hăm hở t́m ăn khi mưa tạnh nước rút
Giọt lệ ai rơi theo nhịp thở sông dài
Mưa… mưa rơi trên biển ấy
Mù mịt trời đông người hại người
Cá chết quanh năm phơi băi vắng
Ghe buồn suốt tháng choáng bờ khô
Máu nào trôi theo ḍng nước độc
đỏ ối từ trong ra biển khơi
Ai người thấp cổ gào khan tiếng
Ai kẻ cao danh khép môi cười
Lệ khô miệng đắng hận ngun ngút
Khói mù cay mắt mẹ quê hương…
Mưa… ngày đầu xuân, mưa đă rơi
Lá mướt cành dương đọng cam lồ
Ḷng trần gội rửa khi sương sớm
Thương người vời vợi mắt trùng khơi.
(Thư Ṭa Soạn Nguyệt san Chánh Pháp, số 64, tháng 3.2017)