Nhớ người
Nhớ người phương xa
Mỗi ngày đi quanh thấy bốn phương mây trắng
Ôi nhớ làm sao tiếng nói giọng cười
Ngỡ hôm nào em còn quanh tôi
Tay nắm lấy tay ân cần níu kéo cuộc tình
Mắt buồn đọng lại cả trời thương yêu
Có những phút riêng ngồi bên hiên vắng
Không dám tin rằng mây bay qua trời sẽ kịp đến phương em
Xa, thật xa, nơi em chuẩn bị giấc ngủ
Cũng có mây trắng êm đềm giăng ngang trời đêm hạ
Nhưng mây trắng nơi này thì tan theo nắng gió trên cao
và tóc bạc nơi này rụng xuống từng chiều quạnh quẽ
Tình yêu, chẳng phải điều chi lạ lẫm
Có khi chỉ là một thoáng buồn vui trên khóe mắt môi cười
Mà nỗi nhớ, em ơi
Dài thăm thẳm qua nghìn trùng mây trắng...