Nỗi buồn anh
Nỗi buồn anh
rơi xuống trang thơ này
Em sẽ không thấy, sẽ không cảm nhận được đâu
Bởi nó không h́nh không sắc (dù rằng vẫn thường vay mượn những con chữ trên thơ hay những sắc màu trong tranh vẽ)
Không mùi vị (dù rằng vẫn tỏa ra cái mùi của sự choáng ngộp và cái vị của đắng cay)
Không âm thanh (dù rằng vẫn dội lên tiếng gầm thét thịnh nộ của mất mát hay tiếng buông trầm lắng của cô liêu)
Cũng không trọng lượng ǵ cả (dù rằng vẫn thường đè xuống thật nặng nơi trái tim)...
Em bảo rằng yêu mà buồn mà khổ th́ yêu làm ǵ
Em bảo rằng yêu mà có thể yêu nhiều người cùng lúc th́ không phải là t́nh yêu chân thật
Ừ cũng phải
Mỗi người chỉ có thể yêu thật ḷng và trọn vẹn với một người mà thôi...
Nhưng em không biết đâu
T́nh yêu nào lại chẳng có nỗi buồn
Nỗi buồn nào lại chẳng biết lang thang
Khi nỗi buồn anh lang thang trên trang thơ này
Anh thấy cả mắt môi em và mắt môi của những người khác
Dù rằng nỗi buồn anh không h́nh sắc không mùi vị không âm thanh không trọng lượng
Anh vẫn dơi theo được dấu vết của nó trên những khúc đường quanh co và sâu kín nhất
Nó đến bên em và bên người ấy, bên người kia, bên người nọ... cùng một lần
Dù em không cảm nhận được nó vẫn hiện hữu bên em và mơn trớn em trong từng khoảnh khắc
Dù em không nghĩ là yêu anh hoặc không nghĩ là anh yêu em...
Anh vẫn cứ yêu em như thường
Và v́ yêu em
nỗi buồn anh rơi xuống trang thơ này
lang thang...