Phiêu du
Trời khuya anh bước đi hoang
Một thân đăng tử trăm ngàn nẻo đi
Anh thương cuộc thế suy vi
Nửa đêm ra đứng biên thùy đợi trông
Nhục nhằn nước mắt đời không
Anh đem bán cả lửa hồng trong tim
Trăm năm bèo bọt nổi ch́m
Trăm năm anh vẫn vọng t́m trăng xưa
Với em, nước mắt chưa vừa
Với anh, cay đắng đă vừa tuổi trai
Anh đi mắt mỏi đường dài
Trăng xưa một bóng c̣n soi cuối trời
Thôi em, một bước dặm khơi
Anh đem mộng mị vẽ vời sắc không.
(15/7/1978 - kỷ niệm ngày rời Nha Trang, bắt đầu cuộc lang thang...)