Thú hoang
Chốn nào là chốn dung thân
Đi lui đi tới mỏi chân lữ hành
Quê nhà ngh́n trùng biển xanh
Quê người ngơ ngác bức tranh không hồn
Đêm dậy lặng tiếng càn khôn
Nhớ trang kinh cổ, nhớ chuông canh tàn
Buồn theo những bước lang thang
T́m tri âm, khóc, kể tràn chuyện xưa
Dưới trời, cùng dạo phố mưa,
Dưới trăng, hai nẻo thẫn thờ nhớ nhau
Lại t́m gặp trong thoáng mau
Ôm nhau chia từng nỗi đau không lời
Xa bầy, t́m nơi góc trời
Đồng không mông quạnh sống đời thú hoang
Vẫy vùng quên hết thời gian
Gọi nhau da diết cho tràn ước mơ
Rồi chia tay giữa câu thơ
Nửa đây tiếng hát, nửa kia lệ sầu.
Lên đường, người hỡi về đâu?
Đường kia ngang một biển dâu quê người.
Chờ nhau, chờ hết một đời
Xa rồi có nhớ những lời trao nhau?
Chốn về là chốn mai sau
Có tri âm đợi, có màu trăng thiêng.
Đi lui đi tới hai miền
Con đường đă sẵn dấu thiền thênh thang.
Thong dong, từng bước nhẹ nhàng
Lữ hành muôn dặm, thú hoang một thời.