Tình
chung
Trời
xanh mây trắng lòng thênh thang
Vui
riêng cỏ nội với hoa ngàn
Chiều
chiều nắng ngã hàng cây tím
Sáng
sáng sương mờ trên cỏ lan
Về
đây bóng lẻ một giang san
Quên
hết trần gian bao buộc ràng
Nửa
đêm thức dậy lửa hùng bốc
Tình
chung non nước hãy còn mang.
(Long
Thành 1983)