C̣n
nhớ năm xưa khi Tết đến,
Tưng bừng hoa pháo rợp giang san
Thánh đường, chùa chiền, dâng hương nến
Đầu
năm hái lộc khấn an khang
Bất
chợt năm ấy súng thay pháo
Rền
vang khắp trời đạn thay hoa
Dáo
dác dắt nhau đêm chạy loạn
Tử
thi vương văi quanh thôn nhà
Mẹ
ôm xác con, con níu mẹ
Vợ
chồng tay nắm chết bên nhau
Ngơ
ngác cha già không biết hướng
Lạc
đạn ngă xuống giữa đêm sâu.
Khói lửa mịt mùng
vây thôn xóm
Cơng mẹ ra đường biết đi đâu
Hớt
hải chạy qua rồi chạy lại
Đạn
xuyên lưng mẹ thấu tim đau!
Xuân về sao đành
gây ác báo
Người già khóc thảm,
trẻ kêu thương
Máu ai loang dài
trên xác pháo
Ai oán trào dâng
đêm bất tường.
Đầu năm chưa kịp
dâng hương hỏa
Đă vùi thây xuống
đất lạnh hoang
Ngút ngàn oan khiên
che núi Ngự
Mịt mờ nghiệp báo
ngập sông Hương…
Năm mươi năm tên
ṃn bia đá
Niềm thống hận ắt
đă nguôi ngoai
Vành khăn sô trắng
sầu năm ấy
Đă theo mây về cuối
chân trời.
Thôi hăy giữ cơi
ḷng thanh thản
Sử xanh c̣n lưu dấu
đời sau
Oan khiên kia một
lần giũ sạch
Nhẹ nhàng ra khỏi
chốn khổ đau.
Thân như huyễn gửi
theo gió bụi
Tâm thanh tịnh
nương đấng linh thiêng
Nguyện mười phương
hướng tâm hộ niệm
Thác sinh về cảnh
giới an nhiên.