Thắp nén hương một ḷng tưởng niệm
Bậc trượng phu bi-chí uy hùng
Ba cơi dọc-ngang làm thân lữ-khách
Một kiếp đi-về trải nguyện gia-huynh
Là gia-huynh, trưởng mái gia đ́nh,
lớn nhỏ, trong ngoài đều gánh vác
Theo gót Thầy Tổ, hướng dẫn con em,
bên đời, bên đạo oằn vai
Cũng nhờ:
Sớm được học Đạo, hiểu rơ lư Tánh
KHÔNG, trau giồi tâm đức
Đem phổ vào đời, đẹp như tiết nhạc,
sáng như nắng hoa
Trong nhà ngoài ngơ, ở đâu có mặt,
quyết dấn thân làm rạng rỡ đạo màu
Học hạnh hoa sen:
Vươn lên từ cơi ô trược mà đượm thấm
khắp trời quê hương
Giữa bao gió chướng vẫn ngát thơm
cửa ngơ đạo hạnh
Thương người thương vật thể hiện BI
tâm
Hiểu đạo hiểu đời triển khai TRÍ
tính
Ứng xử ung dung, gian khổ không nề,
sáng danh DŨNG lực Phật gia.
Bởi thế nên,
Nh́n đất nước tang thương, ḷng đau
như cắt
Ngày ngày lởn vởn giấc mộng thái
b́nh, cầu sinh linh vượt cơn khổ nạn
Lại thêm đạo pháp suy vi, dạ như lửa
bỏng
Đêm đêm canh cánh ước nguyện yên vui,
mong Giáo hội thoát cảnh cùm gông
Xót đau tận cùng tâm can
Chớp mắt lệ nóng tuôn tràn
Tự xét ḿnh sức nhỏ không xoay nổi
guồng máy cường quyền vô tri
Ngẫm thế cuộc phù hư tiếc ǵ thân
giả huyễn
Gương xưa Quảng Đức hăy c̣n đó
Lửa tam muội đốt cháy mộng vô minh
Nay học theo người xin nối đuốc
Đốt ngọn lửa này cho mê vọng tiêu
tan
Lửa đại nguyện không đau thân tạm bợ
Chỉ sợ đau đất nước trong lửa tham
tàn
Lặng lẽ một ḿnh, âm thầm hạnh
nguyện
Chọn một ngày thiêng, đốt ngọn lửa
thiêng
Những mong đánh thức lương tri người
mê muội
Ôi, thương thay, tiếc thay!
Một anh tài nằm xuống cho tương lai
đất nước vươn dậy
Đem thân nhỏ đổi lấy mộng lớn quê
hương
Một thân nhỏ vươn cao giữa trời đổ
nát
Một ngọn lửa nhỏ thắp sáng bi nguyện
độ sinh
Cao cả thay, hùng vĩ thay! Đại
nguyện cứu đời
Theo ngọn lửa thiêng
Rực sáng giữa đêm dài mộng mị u tối
Ngh́n xưa ngh́n
sau c̣n ghi ân đức này
Sen trắng nở thơm vườn đất mẹ
Nay hóa sen
vàng cơi bất sinh
Giấc mộng trăm năm gót đă nhẹ
Thênh thang về với ánh quang minh
Tưởng vọng gương này lưu thanh sử
Nghiêng ḿnh thành kính trầm hương
dâng.