Bóng tùng tỏa rừng thiền quê hương
Niềm thương lan cuộc thế vô thường
Từ thanh xuân đă nguyện dấn thân
Đầu bạc phơ vẫn gậy trúc lên đường.
Lên đường, phải đâu tới lui dăm nẻo quẩn
quanh chật hẹp
Đi, đứng, nằm, ngồi, động tác nào chẳng
phải sự cựa ḿnh uy nghiêm của lan-nhă tượng vương
Nói, im, dịch, thuật, đều là tiếng gầm
dũng mănh của tùng lâm sư tử
Ai người có thể giam nhốt, trói buộc hay
lạm dụng một cơi ḷng tịch tịnh hư không!
Lăo tăng bần hàn, một bát ba y, ở đâu
cũng là tịnh-độ niết-bàn
Nơi đây, từ đất lành này đă ươm những hạt
mầm cho vô lượng bồ-tát dơng xuất hiện thân
Ngày hai bữa cháo, hai thời thỉnh chuông,
hai lần ra-vào, nhưng chính môn th́ chỉ có một
Chín mươi năm có là bao trong lũy kiếp
hóa hiện
Hà tất phải bận ḷng một hạt bụi rơi vào
cơi vô sinh
V́ đại nguyện độ sinh mà về đây giữa đời
loạn động
Đáng sá ǵ những hư vị hay phần thưởng
tầm thường của trần gian!
Đừng nói danh kia sẽ c̣n măi
Phật danh không chấp, nói ǵ giả danh.
Thế sự đảo điên, thương người thống khổ
thấp miệng
Lăo tăng một ḿnh cất tiếng cho muôn dân
an thái
Nhân tâm trí trá, gió chướng đem gieo cửa
thiền
Giả danh, huyễn vị, trở thành đầu mối của
suy vong
Con thuyền ấy giương buồm vào trong băo
tố
Mà bánh lái đă găy ngay từ lúc nhổ neo!
Nhẫn nhục, nhẫn nhục, đại nhẫn nhục
Là áo giáp đi qua rừng gươm giáo
Khởi ngôn hay tịnh mặc đều v́ ḷng từ bi
Đừng nói lăo tăng không hay không biết
Chỉ v́ ‘tùy thuận’ mà đành vô ngôn.
Cuối đời lui về nơi tịch liêu lan nhă
Lấy tiểu sự làm đại sự nhân duyên
Thỉnh chuông triêu-mộ gửi hồng trần.
Một tiếng chuông ngân, vỡ tan muôn triệu
phiền năo
Mỗi ngày hai buổi nghe đủ hai trăm mười
sáu tiếng
Sinh tử ở ngay nơi tầm tay, giữa những
hạt chuỗi bồ-đề
Muốn đi th́ đi, muốn về th́ về, nào ai
cản ngăn, cột trói
Cỗ xe nhất thừa lướt vào cơi rộng thênh
thang
Nhập bất nhị môn tức đắc
Huyền
thâm Pháp tạng
Ly nhất thiết tướng đương thị
Quang
đại Phật tông.
Đừng nói mặt trời kia rụng th́ trần gian
tăm tối
Trí sẵn ngời trong từng hạt giống bồ-đề
đă gieo
Sông cạn, ḷng từ không cạn
Núi ṃn, nguyện rộng chẳng suy
Một phen chân dẫm bất động địa
Vào ra sinh tử là tṛ chơi.
Rừng thiền vẫn vậy, bóng tùng tỏa
Cuộc thế vô thường khởi bi tâm
Đạt-ma quảy giép về Tây Trúc
Lăo tăng quay đầu, vô khứ lai.
Gậy trúc gơ vào cửa-không-cửa
Thế giới ba ngàn sáng lung linh.
Phất trần một phẩy rơi rụng hết
Hằng sa lậu hoặc chốn tử sinh.
Nam mô Huyền Quang Đại Nhẫn Đại Từ Đại
Trí Bồ Tát Ma Ha Tát
Kính điếu ân sư thượng
Huyền
hạ Quang
Đệ tử Vĩnh Hảo