QUA CỬA VÔ-MÔN

(ĐIẾU VĂN KÍNH DÂNG THẦY: ĐẠI LĂO H̉A THƯỢNG THÍCH HUYỀN VI)
Đệ tử Thích Trí Nguyên khấp bái - Vĩnh Hảo chấp bút

 

(1926 - 2005)



Kính lễ Giác linh Thầy,
Nhiều năm theo Thầy học đạo, hành đạo, con đă vui theo bao công đức Thầy ban răi mà hầu như quên đi giờ phút Thầy sẽ lên đường Tây-quy; hăng say với những Phật-sự Thầy giao-phó mà không nhớ vô-thường chi-phối trên thân lăo-bệnh. Chớp mắt nh́n lại, Thầy đă một bước về cơi vô-sinh.
Than ôi!
Huyễn-tướng sinh-diệt lẽ nào con không hiểu thấu, vậy mà nay nh́n uy- dung Thầy thị-tịch, ḷng không khỏi đau như dao cắt!
Sát-na vô-thường, lư ấy Thầy đă dạy từ lâu, bây giờ trước linh-đài trầm hương nghi ngút, sao vẫn thấy rụng rời cả tay chân!
Giao-tiếp Thầy-tṛ nào phải ngày đêm thân-cận mới truyền-trao và tiếp-thọ áo-nghĩa Phật gia; chính ở thân-giáo, Thầy dạy chúng con muôn ngàn oai- nghi tế-hạnh.
Thâm-t́nh Sư-môn không phải một đời gần gũi giáo-dưỡng và hầu hạ mà tác-thành ân-đức; từ nơi đạo-hạnh của Thầy, chúng con cảm-nhận được nhiều kiếp tích-lũy nhân-duyên.
Khai-thị, khuyến-tấn, ân Thầy cao sâu trời biển
Chưa kịp báo đền, sao khỏi ngậm ngùi tiếc đau!
Thế-cuộc bể dâu, mấy ai qua được trăm tuổi
Hạnh-nguyện miên-trường, bóng Thầy lưu lại ngh́n sau.

Ôi một đời Thầy, ngời sáng gương soi đạo-hạnh:
Chín tuổi xuất gia, mến đạo dấn bước đồng-chơn
Học hạnh tăng-già, nằm đất ăn chay kham khổ
Kinh-điển dồi mài, đèn dầu thắp sáng tuệ-căn
Thông-minh đĩnh-tuệ, mười tám đă làm giáo-thọ
Giới-luật tinh-nghiêm, hai mươi tiếp thọ tỳ-kheo.
Tuổi trẻ tài cao, dạy học, nghiên-cứu thâm sâu
Biện-tài vô-ngại, đảm nhận Tổng-vụ Hoằng Pháp.
Xuất-dương du-học, Thánh-địa ưu-hạng Pàli
Tốt nghiệp hơn người, Phật-khoa đỗ bằng Tiến-sĩ.
Mấy mươi cuốn sách, thời danh văn tài trước-tác
Hàng chục pho kinh, lỗi lạc công-tŕnh dịch-phiên
Uyên-thâm bác-học như thế, Thầy vẫn luôn từ-tốn khiêm-cung
Tận tụy hoằng-pháp bao năm, không quên từ-thiện công tác.
Rồi th́ đất nước nhiễu nhương! Thầy theo mọi người đi lánh
Thuận theo thời cuộc, chấp nhận cảnh sống ly hương
Nẻo đạo từ đây mở rộng con đường phương tiện
Linh-Sơn Giáo-Hội: đạo-tràng triển-khai bốn bể
Phật-Giáo Thế-Giới: tự-viện kiến-tạo năm châu.
Hạnh-nguyện lợi-sanh, tiếp-chúng khắp nơi nào mỏi
Sứ-mệnh hoằng-pháp, du-thuyết mọi miền khôn lơi.

Cao cả thay!
Thầy đến trần gian như hoa đàm nở
Hương thơm đạo-hạnh lưu-nhuận tứ-chúng thập-phương
Nụ cười hiền ḥa trao gởi từ-tâm vô-lượng
Nếp sống b́nh-dị hiển bày khiêm-ư vô-biên
Gieo duyên xuất-gia thâu-nhiếp hàng trăm đệ-tử
Mở bày phương-tiện độ-hóa hàng ngh́n môn-sinh
Tùng-lâm đại-thọ xứng danh xuất-trần thượng-sĩ
Thiền-môn long-tượng rạng ngời chí đại-trượng-phu.

Công-đức cao sâu dường thế, mà cuối đời Thầy lại thị-hiện thân-bệnh để giáo-huấn tông-môn!
Ôi thương làm sao, một đời xuất gia hết ḷng hoằng-truyền chánh-đạo, nay lại dùng bài học khổ-bệnh để kinh qua đoạn đường tử-sinh c̣n-mất!
Lấy tâm-nhu hàng-phục cường bệnh
Dùng đức-nhẫn chuyển-hóa cơn đau
Quên thân suy yếu tiếp tục an-ủy, khuyến-tu,
Dẫn dắt chúng con đến khi lực cạn...
Khóc thương Thầy mà nghẹn lời sám hối
Biết phận ḿnh không đủ tuệ-căn phước-đức để tiếp-nối sự-nghiệp cao xa
Lệ theo nến đọng khô nỗi niềm mất mát
Dập đầu lạy Thầy mà xót ở tâm-can!

Ân chưa trả
Đức chưa đền
Trầm hương cúng-dường xin nguyện noi theo

Các pháp như mộng Thầy từng dạy
Có đến, có đi, là lẽ thường
Phủi tay, làm khách ra-vào ba cơi
Duyên tụ, rồi tan, cất bước lên đường.

Gạt lệ, chí thành thời kinh hộ niệm
Cúi đầu tiễn Thầy qua cửa vô-môn
Nguyện báo thâm-ân: tinh-cần tu-tập
Nhất tâm kính lễ bậc chúng-trung-tôn.

 

Nam Mô Từ Lâm Tế Chánh Tông, Tứ Thập Nhất Thế húy thượng Như hạ Kế tự Giải Đạo, hiệu Huyền-Vi Giác Linh Tôn Sư tác đại chứng minh.

 

 

horizontal rule

 

Trở về trang Điếu Văn & Lời Nguyện