SÂN TRƯỚC CÀNH MAI
(Khóc Thầy)
(Vĩnh Hảo kính dâng Thầy Bổn sư, HT. Trừng San,
đạo hiệu Thích Hải Tuệ)
(1922 - 1991)
Người Á Đông thường lấy cây trúc hay cành mai để tượng trưng người quân tử. Vậy mà người ta có thể trồng cây trúc ở sau hè nhưng cành mai th́ chỉ trồng ở sân trước hay đầu ngơ. Phải chăng đó là do cốt cách quư phái của chính cành mai?
Không phải chỉ ở Trung Hoa hay Việt Nam, mà ở nhiều nước khác người ta cũng thường trồng cây mai trước ngơ. Năm mới lớn tôi được đọc cuốn Vườn Đá Tảng (không nhớ bản dịch Việt ngữ của ai; c̣n bản Anh ngữ là The Rock Garden) của Nikos Kazantzakis, trong đó ông có đề cập đến các thẻ bài đeo trước ngực của những chiến sĩ Nhật Bản (samurais). Ông kể rằng người ta đọc thấy ḍng chữ này trên thẻ bài của những chiến sĩ chết trận: "Hỡi cây mai trước sân nhà, ta không về nữa đâu. Nhưng c̣n ngươi, khi xuân về xin đừng quên nở hoa." Chẳng hiểu sao khi đọc tới câu đó, tôi cảm nghe ḷng xúc động kinh khủng. Tự dưng tôi thâm cảm được nỗi khát khao của những chiến sĩ đó. Khát khao này không phải chỉ là ước mong chiến thắng, ước mong thanh b́nh để nh́n ngắm cành mai trước ngơ, để nh́n những mùa xuân nở rộ những cánh vàng sang cả quư phái, mà c̣n là khát vọng của muôn loài trong nỗ lực vươn tới vĩnh cửu.
Cuối tháng 11 năm 1991, mẹ tôi từ chùa Hải Đức Nha Trang, viết một tấm thiệp nhỏ báo cho tôi biết thầy bổn sư tôi vừa mất tại Việt Nam. V́ địa chỉ của tôi là địa chỉ mượn của một người bạn thân nên khi đến để nhận tin báo đó, tôi chỉ đọc qua cho biết chuyện rồi thôi, chẳng biểu lộ một xúc cảm rơ rệt nào. Ban đầu tôi ngỡ rằng t́nh cảm giữa tôi và thầy sau nhiều năm xa cách đă phai nhạt dần nên tôi không xúc động nhiều mà chỉ buồn chút đỉnh. Sau khi đến chùa báo tin và xin tổ chức lễ tưởng niệm và thọ tang vào tuần tới, tôi b́nh thản lái xe về. Suốt đoạn đường từ chùa về đến chỗ ḿnh ở, tôi cũng không rơi được một giọt nước mắt thương thầy. Không ngờ khi về đến pḥng riêng, tôi mới thực sự thấy đau nhói trong tâm can. Tôi lấy chiếc áo tràng cũ của ḿnh ra, mặc vào, quay về hướng Việt Nam, sụp lạy thầy ba lạy. Sau đó, tôi ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra, viết đôi lời về thầy.
... (lược bớt một đoạn)
Tôi ngồi im một lúc lâu để nhớ về thầy trước khi viết. H́nh bóng thầy hiện rơ trong tâm khảm tôi. Nét b́nh dân hiền ḥa. Bóng dáng bao dung, trong sáng và thoát tục. Tôi sụt sùi khóc. Bóng thầy nhạt nḥa trong mắt tôi rồi như đọng lại một h́nh ảnh khác: cành mai. Một cành mai đẹp. Không hiểu sao đang tưởng nghĩ về thầy mà tôi lại nh́n thấy một cành mai. Nhưng cũng nhờ vậy mà ḷng tôi thấy nhẹ, vơi đi những đau buồn. Và tôi cầm bút lên, viết một mạch theo tâm cảm của ḿnh, vừa như biền ngẫu, vừa như văn vần, không được coi là chỉnh cho một thể tài nào cả. Viết như đang hầu chuyện với thầy, như đang đứng quạt cho thầy lúc c̣n bé thơ, như đang theo thầy dạo bước trên đỉnh đồi ngập sương sớm, như đang quỳ dưới chân thầy mà sám hối khi phạm lỗi. Nước mắt tôi cứ rơi theo từng ḍng chữ. Chữ và lệ chan ḥa vào nhau, tưởng như không có lúc ngưng lại được nữa.
Xong bài thơ, tôi đặt tựa đề là "Khóc Thầy" nhưng nhớ lại hồi đó bọn tiểu chúng tôi có đứa nào khóc là thầy la rầy dữ lắm--thầy cho rằng chỉ có con gái mới khóc, c̣n con trai mà khóc th́ yếu ḷng, mất dũng khí--nên tôi đổi tựa đề thành "Sân Trước Cành Mai."
Tôi đă đọc bài này trong buổi lễ tưởng niệm tại ngôi chùa mà tôi thường đến sinh hoạt, giảng pháp; và xin ghi lại đây lần nữa để dâng tặng thầy tôi cũng như để chia xẻ cùng tất cả những người học tṛ nào đă bất hạnh như tôi, không c̣n cơ hội để gần gũi và học hỏi với ân sư của ḿnh nữa.
SÂN TRƯỚC CÀNH MAI
Hai mươi hai năm trước, đến chùa lễ Phật, nh́n dáng thầy uy nghiêm, con cúi chào mà khởi phát xuất trần hạnh nguyện.
Hai năm sau vào chùa xuất gia, trông bóng thầy cao cả, con sụp lạy mà hưng phấn bồ đề đạo tâm.
Cơi đạo vô biên, chân con bé bỏng, thầy d́u con bước, sáng chiều sớm tối với Tỳ Ni Nhật Dụng (1)
Cửa pháp vô cùng, tâm con cạn cợt, thầy dạy con tu, phút giây tháng ngày trong Tịnh Độ Pháp Môn (2)
Bưng bát cơm, nâng tách nước, tam thiên oai nghi (3) thầy chăm chút nhắc nhở
Lau bàn thờ, tưới vườn hoa, bát vạn tế hạnh (4) thầy tỉ mỉ khuyên răn.
Khi hoang mang, khi nản ḷng, nhớ lấy gương thầy mà vươn ḿnh bước thẳng
Lúc vấp ngă, lúc buông xuôi, ôn lại lời thầy mà ngước mặt đi lên.
Lời người đó, ấu thời xuất gia, tâm chưa vọng động dễ huân tập để mai này "thiệu long thánh chủng" (5)
Gương thầy đây, tuổi thơ vào chùa, chân c̣n chập chững đă cảm nhận từ bây giờ "phát túc siêu phương" (6).
Cơm đạm bạc nhờ thế mới nuôi bền giống Phật
Áo thô sơ do vậy mà che ấm thân Phàm.
Nào Hải Đức, Linh Sơn (7), tứ sự hiến tăng, lễ nghi thị chúng, hàng trăm tăng sinh thầy chăm sóc
Ḱa Linh Phong, Diên Thọ (7), đại điện trung hưng, thuyết pháp độ nhân, hàng ngàn tín chủ thầy dạy khuyên.
Đây Giám sự, kia Trú tŕ (7)
Đồi Trại Thủy bước hoài không mỏi
Dốc Linh Sơn leo măi chưa sờn.
Nay thị thành, mai quận lỵ
Mưa Nha Trang chẳng ngăn việc Chúng
Gió Diên Khánh không cản chuyện Chùa.
Hạnh sâu chí cả, công đức vun bồi so biển rộng
Nguyện lớn tâm bền, lợi lạc gieo trồng sánh trời cao
Giới luật nghiêm minh, danh thơm muôn thuở pháp khí (8)
Đạo hạnh thanh tịnh, tiếng tốt ngàn đời trượng phu.
Tăng tướng oai nghiêm vương-tượng (9) nhưng tính khí b́nh dị hiền ḥa, cảm hóa hậu lai thân giáo (10)
Khẩu khí cao vời sư-tử (9) mà lời lẽ nhân hậu khiêm cung, thu nhiếp môn sanh pháp đàm (11).
Rồi ngày qua mau, tháng qua mau
Bỗng chốc tuổi hạc trên đầu trông thấy rơ.
Lặng lẽ trên non, ngẫm lại một đời hoằng hóa
Như thoáng mây bay giữa ṿm trời cao rộng
Như cánh nhạn chiều thoạt biến giữa từng không.
Đường bay nào?
Vết tích nào?
Hư ảnh xôn xao ḍng biến dị
Bóng câu thấp thoáng cuộc chơi tàn.
Một phút quay đầu sinh tử rụng
Hốt nhiên quên sạch bụi trần gian.
Áo vải đầu non nghe gió thoảng
Gậy trúc lưng đồi nh́n mây bay
Mấy mươi năm,
Ḍng nước chảy
Nước chảy một ḍng chảy trong veo
Nước chảy một đời chảy trong không.
Vỗ tay cười chào tam thế mộngThong dong cất bước vào vô cùng.
Mấy mươi năm
Ḍng nước chảy
Cuộc thế vô thường đưa huyễn tượng đi xa
Cơi đạo mênh mông đón pháp thể vào ḍng.
Đi xa đi xa, ngh́n thu mất dấu
Vào ḍng vào ḍng, muôn đời bất diệt...
Từ phương xa con vọng về ngưỡng lạy
Giác linh thầy an trú cơi vô biên
Con nghiệp chướng nặng nề chưa dứt hết
Nẻo gian trần vướng víu những nghịch duyên
Theo bước thầy mà theo không đến chốn
Th́ ư nghĩa ǵ những giọt lệ khóc than!
Vẳng bên tai c̣n nghe lời thầy dạy
Từng chữ một con khắc măi vào tim.
Nhưng hôm nay khi thầy nằm xuống
Con đă thôi không khoác pháp y vàng
Ngưỡng vọng ân thầy mà xấu hổ phận ḿnh
Nặng t́nh trần con quay về thế gian
Không theo kịp thầy bước chân đại nguyện
Không theo kịp thầy nếp sống thanh cao
Đời - Đạo hai cơi đă ngăn cách
Nay Diệt - Bất Diệt càng xa hơn.
Chim nào nhớ tổ quay về sớm
Con nay gẫy cánh quặn ḷng đau
Nhớ thương thầy mà đành nén chịu
Khóc cho ḿnh bất hạnh lao đao.
Con không về thọ tang kính lễ
Xin chân thành đốt nén tâm hương
Viết trang thơ trong từng giọt lệ
H́nh bóng thầy tâm khảm c̣n vương.
Ngưỡng lạy thầy, cha hiền cao cả
Tha thứ cho con như thầy đă từng.
Hai mươi năm được thầy huấn dục
Ân nghĩa đó làm sao đền đáp!
Đành nuốt nghẹn thống trách tự thân.
Bao kỷ niệm năm xưa sống lại
Nghĩa thầy-tṛ kư ức hằn sâu
T́nh sư-môn nào dễ phai lạt
Nát can trường chưa thỏa niềm đau.
Bây giờ cửa tùng đă ngăn hai
Thầy về cơi ấy, con bên này
Tâm thức mê muội con phải xa thầy măi
Biền biệt ngh́n năm không có ngày trùng lai.
Con thống thiết dâng lời sám hối
Và ḷng thành cúi lạy ân cao.
Cuộc thế vô thường con đă biết
Ḷng đau không khỏi giọt lệ trào
Sinh tử ba đời đều như mộng
Con c̣n lẩn quẩn khóc chiêm bao.
Nhớ mỗi xuân về thầy cắm mai
Hoa mai vàng rực như áo thầy
Cuối xuân hoa c̣n tươi thắm măi
Thầy cười: "tạc dạ nhất chi mai" (8)
Năm nay xuân về thầy vắng bóng
Cành mai sân trước c̣n đơm bông
Hoa thắm muôn xuân hoa bất diệt
Hạc về cơi ấy múa trong không.
Thênh thang mây trắng qua trời cũ
Bát ngát ráng hồng nhuộm sông xưa
Trời cao nước rộng chung màu biếc
Ráng hồng mây trắng cùng nhịp đưa.
Cùng nhịp đưa
Trên sông xưa
Lăng đăng thinh không cánh hạc
Mang mang sông nước một trời
Chẳng bay đi nên chẳng bay về
Trước sân c̣n nở một cành mai.
(North Hollywood, California, 1991)
________________
Chú thích:
Phương pháp giữ tâm chánh niệm, áp dụng vào mọi sinh hoạt hàng ngày trong cửa chùa. Đây là tên của một trong bốn cuốn luật mà một chú tiểu (Sa-di) phải học thuộc và thực hành nghiêm nhặt.
Phương pháp tŕ niệm danh hiệu Đức Phật A Di Đà, nguyện sinh về cơi Tịnh Độ. Ở đây muốn nói là niệm Phật quanh năm suốt tháng, không để các vọng niệm xen vào.
Các khuôn phép căn bản giữ ǵn thân tâm của một người tu, sao cho được trang nghiêm, chánh hạnh trong mọi hành động, cử chỉ, lời nói, và trong mọi thời gian quá khứ, hiện tại, vị lai.
Cũng như tam thiên oai nghi ở chú thích (3), nhưng đi sâu vào chi tiết hơn.
Nối tiếp và làm hưng thịnh ḍng giống của Phật (Quy Sơn Cảnh Sách văn - HT Thích Trí Quang dịch)
Cất bước đi là hướng tới một phương trời cao rộng (Quy Sơn Cảnh Sách văn - HT Thích Trí Quang dịch)
Chùa Hải Đức, Phật Học Viện Linh Sơn, Chùa Linh Phong, Chùa Diên Thọ, là bốn nơi thầy nhận trách nhiệm Giám sự, Giám viện và trú tŕ.
Pháp khí là những dụng cụ trong thiền môn để thực hành nghi lễ. Nghĩa bóng dùng để chỉ bậc chân tu đạo hạnh.
Vương-tượng (tượng vương) và Sư-tử đều là h́nh ảnh dùng làm biểu tượng để chỉ bậc chân tu, đạo cao đức trọng trong cửa thiền.
Cảm hóa bằng thân giáo là dùng chính bản thân ḿnh, với sự hành tŕ nghiêm mật của ḿnh để dạy dỗ nêu gương cho người khác.
Đàm luận, giảng thuyết về Phật Pháp.
Viết cho đủ là "Đ́nh tiền tạc dạ nhất chi mai", nghĩa là, đêm qua sân trước hăy c̣n một cành mai (nở nụ). Ư chỉ sự bất sinh bất diệt của bản thể.
Trở về trang Điếu Văn & Lời Nguyện