TỰ TẠI ĐƯỜNG MÂY
Từ thuở hoang sơ đă nguyện làm mây trắng
Che mát cho đời qua những đêm ngày oi bức điêu linh
Bi mẫn lập ra muôn hạnh
Sa mạc cháy bỏng ươm thành rừng xanh
Trí vượt muôn trùng mê chấp
Trong rừng già t́m cho được lơi cây (*)
Dũng lực nhà thiền phải đâu lúc nào cũng kiên cường, bất khuất
Có khi phải tủi nhục cúi ḿnh cho đàn hậu bối vươn dậy
Lặng lẽ đêm dài, ôi những đêm dài, ôm những thị phi
Vẫn rạng rỡ bao dung nụ cười
Trăm năm cuộc thế có là bao
Nhưng bút mực, trang kinh th́ trải dài cả ngàn năm lịch sử
Bi giả, nhẫn giả
Nhẫn giả, trí giả
Trí giả, bất động giải thoát viên dung giả.
Tịch lặng trên chóp đỉnh cao
Đường hẹp trần gian rũ bỏ
Mênh mang trời rộng tiêu dao
Khứ-lai vận hành đă tỏ.
Thành kính dâng Ôn,
Vĩnh Hảo
(môn sinh lười nhác thường trốn học giờ giảng kinh của Ôn)
______________
(*) Xem Majjhima Nikaya (Trung Bộ Kinh – Thích Minh Châu dịch, tập 29. Đại kinh Thí dụ Lơi cây / Mahasaropama-sutta) và t́m đọc bài “Giá trị hạnh phúc qua Đại kinh Ví Dụ Lơi Cây” (viết bởi HT. Thích Minh Châu) để hiểu công hạnh và tâm hạnh một đời của ngài. Nói theo kinh Lăng Già th́, “Trí bất đắc hữu vô nhi hưng đại bi tâm.”
Trở về trang Điếu Văn & Lời Nguyện