Ân Thầy

 

Từ dạo ấy lên chùa Quy-y Phật

Con cúi đầu đảnh lễ xuất gia

Nương bóng thầy t́m thoát cảnh Ta-bà

Ân pháp vũ sưởi hồn con sương lạnh.

 

Thầy đă chắp vào thân con đôi cánh

Giữa trùng dương sóng nước cuộc đời

Dẫu có lúc nước mắt chát bờ môi

Con tự nhủ thầy luôn bên cạnh.

 

Đường thiên lư áng mây chiều chập choạng

Con tha hương viễn mộng âm thầm

Nơi quê nhà thầy thức với vầng trăng

Nghe bông khế trước hiên chùa rơi khẽ.

 

Thầy đă gieo vào ḷng con thông điệp

Biết làm người biết hiếu nghĩa mẹ cha

Hăy nương theo giáo lư Phật-đà

Và con nhé, đừng bao giờ bội nghĩa!

 

Dẫu cuộc sống lưới đời giăng tứ phía

Gắng đi con, khoác chiếc áo hoại màu

Ai hạnh phúc mà chẳng trải niềm đau

Th́ con nhớ, phải tự ḿnh thắp đuốc!

 

Con vắt vẻo gánh đường đời xuôi ngược

Những lời răn thầy dạy hôm nào

Nương theo thầy con tắm ánh trăng sao

Con mắc nợ. Thầy ơi, Con biết!

 

Con quỳ lạy ân mênh mông trời biển…

 

 

HÀN LONG ẨN

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ