Cảnh Giới Nào Mẹ Vẫn Vô Cùng

  

Lưng Mẹ oằn trăm linh một tuổi,

Bước chập chờn nẻo cuối chiều hôm

Báo thân, trái chủ bồn chồn

Vấn vương máu thịt dập dồn tình thâm

 

Vẫn biết đời mênh mông bể khổ

Lẽ tử sinh muôn thuở lẽ thường

Mà sao cuối nẻo yêu thương

Lòng con như thể đoạn trường mẹ ơi!

 

Giữa mênh mông đất trời con khấn

Cảnh giới nào Mẹ vẫn vô cùng

Mẹ nay tôn Phật tại đường

Phật sau bóng Mẹ mười phương con nguyền

 

Gương thủ tiết một thuyền chèo chống

Lưng Mẹ oằn một nắng hai sương

Mẹ là vô lượng tình thương

Lòng con tấc cỏ sao lường biển khơi?

 

Xin chư Phật khắp trời gia hộ

Mẹ kiên tâm Tịnh Độ cõi về

Thân tứ đại trả bến mê

Mẹ là bờ giác là quê vĩnh hằng.

 

 võ ý

Đà Nẵng, Xuân Tân Mão 2011

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ