Dạ ảnh

 

đèn giăng cháy lũng sa mù

trăng tê điếng rụng mấy dư ảnh vàng

gió lùa tiếng núi âm vang

trăng đi để lại vết loang lưng trời.

 

 

Cắn niềm ưu tư

 

lúc về ngang bãi rừng im

con chim giọng nhỏ cắn niềm ưu tư

lòng ta một cõi sương mù

bỗng nhiên sáng động thiên thu không ngờ.

 

 

Nhớ nhà

 

nhớ giàn bông giấy ra hoa

nhớ sân gạch nhỏ đã già mấy xuân

chớm theo con mộng ngập ngừng

e rằng cửa ngõ quá chừng xa xăm.

 

 

Thí phát

 

hôm qua tóc xõa phong trần

tấm thân du mục quay mòng cuộc chơi

hôm nay trả tóc lại đời

đầu không với một nụ cười cũng không.

 

 

PHÙ DU

 

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ