Dạo đêm trăng 

trầm túy đêm nguyệt lạnh

vang vang một mối sầu

mưa mù bao nhân ảnh

lóng lánh huyền thoại ngâu

thuyền ai rời bến vắng

lập lòe đốm lửa trôi

sương thu nhòa sông nước

trăng lạnh hiện ngang trời

trầm túy cơn say quạnh

nỗi sầu thêm nao lòng

trăng mờ soi ghềnh đá

người xưa chừ mênh mông

dặm non ngàn mù mịt

biêng biếc những sương trăng

bờ tre xao động gió

văng vẳng một tiếng đàn

trầm túy đêm nguyệt tĩnh

cỏ cây gội sương lòa

chênh chếch phương trời thẳm

một đốm sao vừa sa

trầm túy trăng thu muộn

lất phất bụi mưa xa

thuyền ai quay về bến

lửa xa cháy phương nào?

 

Nghiệp dĩ đáp đền 

rụng tôi trái đắng phận người

bay trên cuộc lữ là lời dụ ngôn

hình hài mấy cuộc hao mòn

đường ra phế tích hãy còn sơ tâm

rụng tôi trái ngọt căn phần

duyên kia nghĩa nọ ân cần mấy phen

trách gì hưng phế hiện tiền

vẫn đành nghiệp dĩ đáp đền tiền thân.

 

Trăng uyên ương 

màu trăng xa

dáng liễu gần

niềm riêng trắc ẩn tay trong tay chờ

trăng rơi xuống đáy  bụi mờ

nhân gian con trốt qua bờ uyên ương. 

 

PHÙ DU

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ