Dường như c̣n đợi
băo đông tuyết về
- Kính tặng Vĩnh Hảo và Huỳnh Kim Quang
- luôn tặng chú tiểu muốn cọp cắn ḿnh
"Bướm bay vườn cải hoa vàng"
Ai đi ỏng-ẹo in nàng tiểu thơ
tóc dài đuôi bím thắt nơ
tội tôi chú tiểu thẫn-thờ ngó theo
Mây nghiêng, nắng khuất lưng đèo
rừng phong trút lá/ vàng/ heo-hắt chiều
ḷng tôi chú tiểu Biết/ Yêu
dấy bao nhiêu niệm thảy đều là Không
Đ̣ về bỏ rộng bến/ sông
bỏ Trăng láy-hoáy neo ḍng nước trôi
bỏ ai thắt-thỏm đứng ngồi
để ai bỏ mặc t́nh/ Tôi hững-hờ
bỏ Tâm/ riêng/ nỗi nghi-ngờ
chừng như lau-lách trăm bờ quanh co
Về chùa canh-cánh âu lo
biết ai c̣n đứng đợi đ̣ bao lâu?
chẳng may cảm lạnh nhức đầu
song thân rối-rắm lo âu trong ḷng
Như tôi cha mẹ đều không
đêm nằm thút-thít sư ông trở ḿnh.
Sáng ra qú gối nghe kinh
Chày Kim-cang nện, ḷng ḿnh xốn-xao
"Cái Tâm biết trụ chổ nào?"
Ngó lên, tuyết đă rơi vào trắng hiên.
TRẦN BÁCH LINH