Lên Chùa

 

Nắng nghiêng chênh chếch sau chùa

Dừng chân miệng đếm chuông vừa ngân vang

Khói nhà trù toả xanh lam

Chúng sinh chợt nhớ chưa ăn nửa ngày?

Già lam tịch mịch đứng đây

Xác c̣n nặng nợ, hồn bay phiêu bồng

Mây c̣n lững thững trời đông

Tà dương đang trốn vào ḷng núi Tây

Nhớ xưa văng vẳng lời thầy

Yêu là đau khổ, Đời đầy bi ai

Mà sao dại cứ yêu hoài

Để con tim nhỏ đâm chồi nẩy hoa?

Dùng dằng bậc cấp bước qua

Tiếng chuông vọng cơi Ta Bà  gọi tên

Tan bay trăn trở kim tiền

Chập chờn khoảnh khắc nhớ quên nợ trần

Hướng về chánh điện phân vân

Phải ḿnh chới với đang cần dựa nương?

Đă quen với lẽ vô thường

Th́ thôi gánh chịu vui buồn ghét yêu

Giỡn đùa chi với cao siêu

Trở về phố thị mà liều cuộc chơi

Chuông ngân tiễn khách xa rồi

Hồi đầu thấy một nụ cười nhẹ tênh. 

 

MĂN ĐƯỜNG HỒNG

 

 


 

Trở lại trang THƠ