Mật ước

 

 

gió thôi dọa dẫm

mùa xuân đang mọc

mật ước sầm uất trên tàng lá

mặn nồng khí vị cô liêu

thấy nhau bằng xa cách

đá núi bạc mầu

vạn đời miên mật

giòng sông đã hiến thân vào sa mạc

nuôi chín hạnh từ

cho bình nguyên rạng rỡ

tháng tư trở về

tâm tư dốc ngược

bất giác muốn ôm những bàn tay

đã cho nhau trìu mến

 

 

 

Bên kia bờ

 

bên ngoài hạn hẹp

điện ngọc nguy nga

hay vẫn đi dưới rừng mơ

nỗi khoan hồng không thể giải

vượt ra ngoài hiểu biết

lìa xa mọi thi thố của trí năng

thân ôm chầm tháng chạp

gió ập như thác đổ

rung động hai bàn chân

đam mê không củi lửa

chỉ còn chút tự tại

làm hành trang mong manh

vọng đêm dầy núi gió

bặt tăm tiếng còi tầu thường lệ

từ đáy thẳm sâu

nghe chừng xa lạ

tiếng cười diệt vọng

lời kinh thức giấc

gió ngừng đổ

tĩnh lự

cùng tiếp sức

 

bên kia bờ

 

 

 

 

Lời huyễn 
 

 

em lộng lẫy như loài chim xanh

bay suốt vào ký ức tôi kỳ bí

mạch sống ngan ngát nỗi cô đơn

mùa giông trù phú thêm viễn mộng

chẳng còn lời huyễn nào thay thế

ngoài âm thanh mật

độc đăng thức giữa ngày tráng lệ

thời gian không thực có

khoảng cách mãi mãi là bây giờ

trí nhớ nguyên vẹn

chân tình vỡ vụn hư hao

mộng thực thách thức bên lề gánh xiếc

những bước thầm theo nỗi chết

chuyện đời là giòng sông

em dẫn sông về biển cả

hạnh phúc của kẻ ra khơi

lượn trên vùng đá ngầm

cánh buồm cuộc gió 

mãi xa

 

 

VŨ TIẾN LẬP

 

 


 

Trở lại trang THƠ