Bơi Thuyền Trên Sông

 Thích Nữ Tịnh Quang 

 

Bơi thuyền trên sông…, một thú tiêu dao thanh nhã và thơ mộng; ít nhất một lần trong đời chúng ta đã bơi thuyền trên dòng sông của tuổi thơ, dòng sông ấy đã trở thành ký ức không dễ hồ quên.

Dòng sông đã cho ta những kỷ niệm đẹp, kỷ niệm của tuổi ấu thơ với những năm tháng học trò đầy sắc màu nhung nhớ: ngôi trường, cổng làng, hàng tre già, con đường bụi đỏ… và dòng sông hiền hòa cho chúng ta thả thuyền, ca hát ngao du…

Trưa hè, bên kia sông, khi những mục đồng hò hét reo vui bên những con trâu già tắm mình trong dòng nước mát, bên nay sông lũ học trò chúng ta mỗi đứa một chiếc thuyền con, và dong thuyền ra khơi… Tiếng bì bõm của con nước vỗ vào mạn thuyền cho chúng ta cảm giác lâng lâng êm ấm, tiếng gió nồm lao xao mang hơi mát của đầu mùa hạ thoang thoảng trên sông đã thổi bay đi những cái nóng nực của ngày hè… thuyền ta bơi trên con nước lao xao, ta thả tay chèo ngửa mình nhìn ngắm bầu trời cao ngắt và để thuyền theo gió đi nơi đâu mà nó muốn… Con sông Tam Giang quá rộng, ta thấy mình lạc lõng giữa bầu trời sóng nước bao la, làng quê cứ nhỏ dần rồi chìm khuất… hốt hoảng ta với mái chèo và bơi vào bờ…

Thật chậm… ta thong thả nhìn những hàng phượng dưới lòng sông, những con cá rô cứ đua nhau đớp những bông phượng đỏ hoe, vài con cá trê đâu đó vểnh râu để nhìn một con chim trên cành phượng… ta đi trên những cọng rêu mềm, và hàng vạn thanh âm của sự sống đang lao xao dưới con thuyền… Trên thuyền, bầu trời trong vắt dù chẳng có sao trăng ngoài mảng mặt nhật đỏ ối rớt xuống dòng sông cách mui thuyền chừng hai mét , thuyền ta đi thì ráng đỏ cùng đi khi ta đứng ráng đỏ kia cũng đứng. Ta cố đuổi bắt cho được ráng đỏ kia nhưng vô vọng… một tiếng va đập mạnh ta biết mình đã vào bờ… thả tay chèo, ta nuối tiếc nhìn con sông xa xa và hít thở mùi gió rêu của nó trước khi từ giã  nó, rồi chạy một mạch về nhà…

Lâu lắm rồi ta không còn bơi thuyền trên sông và ta đã vô tinh quên nó. Cuộc sống bận rộn, thay vì bơi thuyền chúng ta đã bơi xe lao vun vút qua những phố thị, dõi mắt theo những sign chỉ đường để đi đúng hướng đúng luật, cắm đầu cắm cổ chạy hết chân ga qua những Freeway… ta đã gặp hàng ngàn người trên những con đường mà xe ta lao qua… nhưng ta đâu nhìn thấy rõ mặt mũi họ, đâu biết họ là ai trong thế giới hững hờ tẻ nhạt…

Ta mơ ước tìm lại tuổi thơ, ta muốn bơi thuyền trên dòng sông êm ấm đầy mộng mơ với những hoài ức đẹp; ta trở về tìm lại dòng sông ngày xưa đó… nhưng cuộc thế vô thường, dòng sông xưa nay đã thay màu… dòng sông đã qua lại với nhiều tàu bè tấp nập, dòng sông đầy giận giữ  với những con sóng lớn, dòng sông không còn không gian để cho ta thả hồn thanh tịnh phiêu lãng. Dòng sông hôm nay không còn là dòng sông của ngày xưa, dòng sông ngày xưa là dòng sông của ký ức, của mộng mơ…

Vĩnh viễn, ta không thể trở về tuổi thơ, thay vì tìm lại ký ức ngày xưa, thay vì bơi thuyền trên dòng sông của tuổi thơ, sau những lúc mệt nhọc ta ngồi xuống trong một không gian yên tĩnh, hít thở thật sâu… ta nhận ra rằng mình vẫn đang bơi thuyền trên một dòng sông tâm thức bình lặng.

 

 

 

 

 

 


 

Trở về trang chính

Trở về trang Văn Học Phật Giáo