Một sớm mai, thấy bóng dáng hoà b́nh…
Cư Sĩ Liên Hoa
Khi nắng vội vă đổ về trên từng con đường, nhà cửa, phố phường, cây cối, sông ng̣i và nắng cũng chan hoà, hong đầy tâm của người con Phật, bằng chất liệu tươi trẻ ấm áp. Nắng chở Xuân đi trên mọi nẻo cuộc đời, đi song song và hoà lẫn với nhịp sống, nhịp thở của con người. Tự bao giờ, như tận đáy ḷng cũng vẫn cầu xin nắng hăy đưa hương vị Xuân cho có h́nh, có dấu ấn, có nở hoa trong từng tấm chân t́nh của mọi loài hữu t́nh hoặc vô t́nh, như chất phù sa tưới tẩm bờ ruộng tâm t́nh chân chất, làm trưởng nở những hoa Xuân ngọt ngào chứa đầy hoa thơm cỏ lạ, đơm tươi hoa chân phúc ..
Đă bao lần, chúng ta vô t́nh hoặc cố ư nắm bắt mùa Xuân để nhốt kín trong đôi tay tham vọng, chiếm hữu với ḷng thủ đắc, hận thù, chia rẻ, làm của riêng ḿnh và mong tước đoạt từng tia nắng Xuân để làm sở hữu của ḿnh. Xuân đă bao lần hoảng sợ, vượt thoát, tuôn trôi, đổ ra phương trời bao la, rộng lớn, không hạn hẹp… v́ Xuân là của chung mọi loài.
Này Xuân chớ bỏ ta đi
V́ Xuân, ta đă nhặt từng cánh hoa
Dù hoa có héo có tàn
Nhưng xuân, hoa, lá vẫn c̣n trong ta…
(Minh Thanh)
Sao ḿnh không tu tập như Xuân, như hoa lá, như vạn vật, như từng cơn gió thoảng, như lá xanh vàng đong đưa, như những cánh hoa mỏng mịn màng khoe sắc…. để có mặt, chung cùng, nào phải v́ vị kỷ, riêng tư hay v́ cho chính nó. Vô h́nh chung hay do v́ cơi ḷng cưu mang, san sẻ, mở rộng không ngằn mé, be bờ, ngăn cách nên các mùa trong vũ trụ như đă tu tập, đă hành tŕ Phật Pháp từ trong vô lượng kiếp, và do đó, đến với cuộc đời nầy, để dâng hiến, để cung phụng, phục vụ cho con người trong tinh thần vị tha, có từ có bi có hỷ có xả…
Nếu thiên nhiên không có ḷng Từ, không có giọt nước cành dương của Bi nuôi dưỡng, không có sự quán chiếu, bao dung, quảng đại như hành trạng, như tấm ḷng của Đức Từ Thị Di Lặc, th́ chúng ta làm sao có thể tồn tại, nền văn minh vắng bóng, v́ không có loài người hiện hữu và như thế, đă không có sự ồn ào, phân biệt, gây phiền năo, bất hạnh cho nhau. Muôn pháp trong vũ trụ thành h́nh nào phải chỉ v́ tiêng nói của riêng, đơn độc ḿnh, mà chính tự là sự liên đới với đời sống, cuộc sống của bao nhiêu pháp hiện hữu, chằng chịt, liên kết nhau và có nhau trong tự tánh « một là tất cả và tất cả là một » trong Mười huyền môn của Kinh Hoa Nghiêm.
Vâng, xin thưa rằng « Ưng quán pháp giới tánh, nhất thiết duy tâm tạo » và từ khởi nguồn duyên sinh duyên diệt đó, nhận thức được lẽ sống vi diệu của cuộc lữ, và…
«Như hạt cát nhỏ bé
giữa đất trời bao la
thân em mang vũ trụ
hay vũ trụ có em…"
(Minh Thanh)
Ồ sao hạt cát bé nhỏ như vi trần mộng huyễn trong thế giới không hoa, chập chờn, chớp tắt, mà trong thân lại mang cả vũ trụ bao la như một màn h́nh ảnh truyền h́nh bao dung tất cả các pháp, dù lớn nhỏ, dù cao rộng, dù bất cứ ở nơi đâu….khi hướng tới đă có mặt, có h́nh dáng. Và trong khối duyên sinh vô cùng vô tận đó, từ vô thủy vô chung của không và thời gian, nơi nào cũng có hiện rơ hạt cát cực vi như một tồn tại, giả hợp, duyên sinh, tương tức, tương nhập.
Lời Đức Phật dạy sao lại rơ ràng, đầy đủ, chân thật như sự chứng dắc của Ngài, không một nghi ngại, bất khả tư ngh́, bất khả ngôn, bất khả thuyết.
Một lúc nào đó, trong chúng ta- sau những nhọc nhằn, mệt mơi của khối tâm, sự biến hoại của thân xác bèo nhèo theo thời gian dài trôi nổi, nếu là những người may mắn hy hữu trong vô lượng kiếp trong cuộc hành tŕnh luân chuyển trong sáu nẻo thăng trầm, bắt gặp được giáo Pháp của Đức Phật như nhận được gia bảo vô giá được trao lại từ Đấng Cha lành và từ đó, qua sự tu tập, chuyển hoá, sẽ t́m lại con người thật của ḿnh.
Đến với đạo Phật, không phải v́ sùng bái, thờ phượng, cầu xin Ngài về một điều ǵ đó như tiền tài, danh vọng, chức tước.. v.v……v́ các pháp hữu vi nầy đă không ràng buộc, lôi cuốn, quyến rũ được Thái tử Sidharta, v́ với ngai vàng, quyền uy, phú quí…. Ngài đă có đầy đủ và đă khước từ, bỏ lại sau lưng như là bỏ lại mộng huyễn, ảo ảnh, phù du.
Cho nên, chúng ta đến với suối nguồn Giáo Pháp vi diệu đó, v́ tin chắc rằng ḿnh là Phật sẽ thành, là bậc Diệu Giác, bậc Tỉnh thức như lời Đức Phật nói.
Chúng ta phải làm cuộc khảo sát, phân tích, suy tư về giáo Pháp do Ngài truyền lại v.v…v́ Đức Phật không bao giờ kêu gọi mọi người phải tin Ngài, thần thánh hoá Ngài hoặc tin vào Giáo Pháp dù là do từ Ngài đă trải nghiệm và chứng đắc…, tin một cách mù quáng, thiếu chánh kiến… mà tự mỗi người, bằng sự áp dụng tu tập, thiền quán, chiếu soi, chiêm nghiệm lại và những ǵ sau khi đă tu tập, miên mật thấy đem lại ích lợi, sự an lạc cho ḿnh và người, th́ hăy tin, đó là ḷng tin chân chánh ( chánh tín).
Trong Kinh Kamala, Đức Phật nói rằng:
“Đừng tin bất cứ điều ǵ bởi v́ bạn đă nghe nó,
Đừng vội tin vào các truyền thống bởi v́ chúng đă được lưu truyền qua nhiều thế hệ.
Đừng vội tin vào bất cứ điều ǵ bởi v́ nó được nhiều người nói hay đồn đại.
Đừng vội tin vào bất cứ điều ǵ đơn giản chỉ v́ nó được t́m thấy trong các sách vở.
Đừng vội tin vào bất cứ điều ǵ chỉ v́ nó được các bậc đạo sư hay các vị trưỡng lăo dạy bảo.”
Nhưng sau khi quán sát và phân tích, khi bạn thấy mọi thứ hợp với lẽ phải và đem lại lợi ích cho mọi người, th́ bạn hăy chấp nhận nó và sống phù hợp theo nó.”
“- Do not believe in anything simbly because you have heard it
- Do not believe in traditions because they have been handed down for
many generations.
- Do not believe in anything because it is spoken or rumoured by many
- Do not believe in anything simbly because it is found in religious books
- Do not believe in anything only because it is taught by your teachers
and elders.
- But after observation and anylysis, when you find that everything agrees
with reason and is for the benefit of all beings, then accept it and live
accordingly.”
(Trích Kinh Kamala)
Bao năm trôi qua, chúng ta phóng tâm, t́m tâm, bỏ tâm, quanh quẩn, ṿng vo bên tâm, gối đầu trên những vọng tưởng của tâm, đánh mất ḿnh trong sự đi t́m h́nh bóng, như vớt ánh trăng mơ màng, óng ánh dưới ḷng sông, ánh trăng không thật hoặc như kẻ cuồng si vói tay lên lên trời cao để mong bắt ánh trăng.
Ồ ! nhiệm màu thay, ánh trăng tṛn ngọc
sáng bầu trời, vàng rực khối chân tâm
để sớm mai nầy, b́nh minh tỉnh giấc
mây reo cười vùng vẫy dăy chân không
nắng đùa trăng, khoe sắc trời tuổi mộng
trăng vấp ngă, nắng nghiêng ḿnh tơi tả
từng mảnh trăng ráp sáng nở trong tâm
giờ hội ngộ, từng giây thành thiên kỷ
màu thời gian, xin được cám ơn đời
trăng thưở đó, nay vẫn vàng sang trọng
trăng tự tâm, vẫn sáng tỏ, không vơi….
(Minh Thanh)
Tâm chính là Tánh Phật, là mảnh đất mùa Xuân bất sanh bất diệt, có mặt ngay bây giờ, nơi đây, trong tâm của chính mỗi người. Thuờng, chúng ta luôn đi t́m hạnh phúc trong những pháp bấp bênh, phù du, bỏ quên hạnh phúc đang có mặt từng giây phút một trong ta.
Tùy theo quan niệm sống của mỗi người, hạnh phúc là các sở hữu chất chồng, nhân lên từ những thứ ǵ tham muốn, có được, dù phải trả giá bằng bất cứ điều kiện ǵ, như thời gian, sức khoẻ, tuổi tác hoặc lợi ḿnh, hại người, dù có gây đau khổ, bất hạnh cho người v.v…Được thua, vinh nhục, thành bại….là những trạng thái tâm vọng theo, bám víu, đeo đuổi và có người lại oán trách Xuân c̣n ở nơi đâu xa tít, mù mịt ở cuối chân trời. Nhưng cũng có người, nhất là người con Phật, hạnh phúc chính là những ǵ nhỏ nhặt, đơn sơ, trong từng sát na của niệm.
Một niệm khởi bất thiện, mùa xuân đă ră rời, bầm dập, biến mất, dù hoa có đang nở, dù gió Xuân vẫn mênh mông, nhưng lại không thấy, không cảm nhận được để rồi cất lên lời ca than là không có mùa Xuân.
Nhưng, khi một niệm khởi b́nh an, v́ ḿnh, v́ người, v́ những ích lợi chung cho cuộc nhân sinh, th́ tức khắc, ngay lúc đó, mùa Xuân đă trở về, nh́n nhau mỉm cười, reo vui trong nắng Xuân, hớn hở trong t́nh tự, đồng cất lên lời ca san sẻ t́nh người.
Cho nên, Xuân, Hạnh phúc hay Hoà b́nh phải là những ǵ thoát xác từ hạnh phúc của nội tâm, không c̣n si tham sân, không c̣n vất vưỡng trong những nối kết của những tám ngọn gió vô thường và sự chia sẻ đến với mọi người, đồng loại mới là chia sẻ chân thật v́ không c̣n chi phối bởi lợi danh, hoa trái mong cầu….
Ở nơi đây, Xuân về, đi vội quá
Hoa mai, đào sớm nở chớm phôi pha
Bàn tay em dịu dàng thon mộng đẹp
biến thành mưa rửa bụi cánh hoà b́nh
từng bộ lông trắng mịn màng thanh tịnh
trái tim son rộn rả những chân t́nh
lời đă nói, bao miên trường kính cẩn
mắt em thơ no ấm tiếng nguyện cầu
gió có đến đi, lời xưa c̣n đó
đời có dài hay vắn, mộng nào bay
chỉ đôi ta chan chứa một tấm ḷng
biến mộng đẹp trở thành hoa miên viễn
t́nh yêu đó làm sao ḿnh cất đủ
lời kinh từ, đâu có giữ riêng ta
để cho mưa chở cánh mộng hoà b́nh
một chút đó, biến t́nh ta thật đẹp…..
(Minh Thanh)
Nh́n lại một năm qua, biết bao nhiêu sự xáo trộn đến với con người và ai nấy, đều mang tâm tư lo âu, sợ sệt, hoang mang đến một tương lai chưa có ánh sáng ló dạng. Nhưng, mỗi người con Phật, dù hoàn cảnh có như thế nào, vẫn chân chất một tấm ḷng với Đạo Pháp, với con người, v́ con người, v́ biết rằng mỗi chúng ta đều có sự liên đới, trách nhiệm lẫn nhau, dưới ṿm trời nầy.Không ai có thể ban phát hạnh phúc cho chúng ta, mà chính chúng ta, những con người mang trong tâm tất cả những nội kết, những chất liệu dẫn dắt, làm trầm luân sinh tử- cần tháo gở, cần tu tập, chuyển hoá để cho chính ḿnh có hạnh phúc, có b́nh an, mới có thể san sẻ cho nhau. Đó là tinh thần Bồ tát đạo, con đường đi hùng tráng nhất mà mỗi người con Phật cưu mang, đi theo bước chân Thầy Tổ, trong cuộc đời đầy bất trắc nầy.
Trong cuộc t́nh với con người, với thân phận hữu t́nh, đồng cảm. Xin cho “một chút đó, biến t́nh ta thật đẹp” như là ḍng suối ngọt ngào tươi mát, hạnh phúc, của mùa Xuân chân thật… mà mỗi người con Phật có được sau sự tu tập, miên mật, thiền quán, niệm Phật, hành tŕ v.v…kính xin được san sẻ đến mọi người, để chúng ta có thể nắm tay nhau, cùng bước, cùng nhau hưởng một mùa Xuân Thanh B́nh và Chân Hạnh Phúc.
Những tâm t́nh của ngày đầu năm…
Ngày mùng 1 tháng Giêng, năm Kỷ Sửu
Ngày 26.01.2009
Trở về trang Văn Học Phật Giáo