CHÂN HẠNH 

 

Tên thật:  Huỳnh Kim Cảnh. Chân Hạnh là pháp danh và cũng là bút hiệu. Sinh ngày 28 tháng 11 năm 1949 tại Mỹ Tho, Việt Nam. Học Trường Trung Học Hùng Vương, Mỹ Tho.

Vượt biên năm 1975, tạm cư ở tiểu bang Minnesota, Hoa Kỳ. Từ năm 1997 sinh sống ở thành phố San Diego, California, Hoa Kỳ.

Tham gia viết bài trên các báo Hoa Sen, Phật Giáo Hải Ngoại.

Tác phẩm đã xuất bản:

Chân Hạnh Thi Tập - Tập I, 1998

 

 

 

a

 

 

 

SƯƠNG MAI, ÁNG MÂY

 

Như giọt sương mai, như áng mây

Như trăng đáy nước, hoa trong gương

Nào ai giữ được đường quang vũ

Một thoáng gieo duyên, tiếp cuộc cờ.

 

Hai mươi năm mộng có ai ngờ

Trở lại chốn xưa bạn với thơ

Cõi ấy em về… tôi vẫn nhớ!

Lệ rừng thay rượu tiễn đưa em

 

Thế tạm trần gian chẳng vấn vương

Xác trần hạnh nguyện mở thiên đường

Cái đau diệt khổ luôn vui sướng

Tri thức người thân đã vẹn thề.

 

Tôi viết  cho em hay khóc tôi

Nửa đời phiêu lãng quá lâu rồi

Trong tôi tất cả niềm lưu luyến

Như giọt sương mai như áng mây.

 

 

 

 

NIỀM RIÊNG

 

Ta là bóng ma, xác chưa vùi mộ

Nỗi niềm riêng biết cùng ai thố lộ

Chết chưa chon, sống vất vưởng vô cầu

Ngồi gục đầu vầng trăng bạc mùa ngâu

 

Mây tảng lạc chia tâm tình vạn mảnh

Hơi thở còn đây, xác chưa tái lạnh

Đường lợi danh, mong ước đổi thay rồi

Lớp sóng đời, gương soi vở, đành thôi

 

Vui, buồn, giận, tiếc, đau, vào băng giá

Nỗi nhớ, sầu vương, tình nồng?  Gỗ đá

Còn lại gì?  Thực sự chẳng là chi

Mỉm môi cười, đối đáp cũng vu vi

 

Không ý nghiã mà vẫn ăn vẫn ngủ

Kéo lê đời tội tình… xin nếm đủ

Cho nồng cay chat đắng, hợp vui vầy

Nợ trần gian hãy gom hết về đây

Mong chấp nhận, lòng không hề ân hận

Mộ tâm tư ấp ủ đời lận đận

Chỉ chờ ngày thoát khỏi xác này thôi

Ngày đó, ta cùng cảnh vật chung nôi

Trong tiếng gió cười vang hòa mây suối

Và những đêm lần lượt qua ngàn núi

Xuyên tận cùng sâu thẳm những tim đau

Hiều rõ hơn đời hạnh phúc muôn màu

Trong tiếng nấc, nụ cười luôn tế độ.

 

Tháng 10, 1978

 

 

 

THUYỀN NHÂN

 

Gió rung lá động lay cành

Vàng xanh tàn úa giữa dòng cuốn nhanh

Xa khơi sóng dữ xoay vòng

Gió to bão động chạnh lòng đại dương

 

Mây trong đổi sắc tím hường

Thuyền nan giữa biển… bặt đường ước mơ…

Muôn nghìn hồn phách bơ phờ

Lệ tuông thay mực, chữ ngờ… nghẹn đau

 

Thế trần nuôi giấc chiêm bao

Một cơn ác mộng mòn hao tuổi đời

Thoảng trong văng vẳng mù khơi

Lời kêu ai oán Ba ơi trở về!

 

Con thèm gặp Mẹ, mẹ ơi!

Sống cùng anh chị không rời nữa đâu…!

Người cha ôm trẻ cảm hoài…

Phút giây hiện tại … chẳng dài đâu con.

 

Hãy gom ưu ái trong hồn

Trở về tỉnh giới bảo tồn thiện căn

Bé thơ trong sáng như trăng

Lòng chưa cầu vọng, đạo hằng vững yên

 

Nước tung ngập vỡ con thuyền

Luyến lưu, sức lực, gắng liền hư vô…

Và còn nhiều nữa… khổ đồ

Trên đường vượt biển, sang bờ mấy ai

 

Cảm thương thân gái đọa đày

Hoa vùi, sóng dập mưa dầm tả tơi

Người thân kẻ lạ rụng rời

Máu hồng lệ mặn tuồng đời bất lương

 

Làm sao giải tỏa can trường

Vài dòng tâm niệm cúng dường trụ an

A Di Đà Phật phúc ban

Đại bi tiếp độ hồn oan tu hành

Từ đời vô thỉ nghiệp lành

Cúi xin hồi hướng trọn dành chúng sanh.

 

 

 

LỜI TRẦN TÌNH

 

Lời vàng rót ngọt trong băng

Niềm tin cứu khổ lòng dâng cảm hoài

Nửa đời sửa mãi còn sai

Nghe rồi nghe lại, nghe hoài càng hay

 

Dẫu con chưa được gặp thầy

Vẫn như đãi ngộ đủ đầy tâm tư

Điển lành không thiếu chẳng dư

Từng giây phút khắc cộng trừ đắn đo

Cơn say thanh nhẹ giả đò

Chuyển qua bão động muộn phiền lệ tuôn

Biết mình học lớp diễn tuồng

Cố công rèn luyện làm gương thế trần

 

Học hiền lại thấy mình sân

Học từ bi biết mình cần phát tâm

Đậu rồi lại rớt bao lần

Thầy ơi, nẻo cũ khi gần khi xa

 

Thăng hoa hợp nhất ta bà

Tối tâm dồn cục biết mình ai đây

Những bài hóa độ của thầy

Dạy con dũng tiến té rồi đứng lên

 

Quyết tâm đi trọn đoạn đường

Bỏ buông, buông bỏ khói sương của đời.