HUỲNH LIỄU NGẠN
Tên thật: Huỳnh Văn Hiệp
Sinh năm 1956 tại làng Thái Dương Hạ (nằm cạnh cửa biển Thuận An), Thừa Thiên, Huế.
Hiện sống ở Hoa Kỳ.
Có thơ đăng rải rác ở các tạp chí sau: Văn, Văn Học, Thế Kỷ 21, Hợp Lưu, Tạp Chí Thơ, Khởi Hành (Mỹ), Làng Văn (Canada), Quê Mẹ (Pháp)…
a
SẮC KHÔNG
từ xa xôi mấy hướng trời
hoang vu ngóng đợi nỗi đời tan theo
em đi bóng mộng lưng đèo
bỏ tôi với tháng năm vèo theo năm
chiều hôm con nước đã rằm
mà khuya cũng vội đành lòng với tôi
biết đi lạc giữa cuộc đời
sắc không chỉ một nét cười phiêu linh.
SÂN HẠNH
nhớ xưa thê thiết giọng người
cõi hoang sơ có điệu cười vọng âm
tôi về hái ngọn từ tâm
trao nhau làm chút tình câm trong đời
từ em chuốt rượu tay mời
bước qua sân hạnh ngõ lời điêu linh
tôi mang nặng kiếp phù sinh
nửa vầng trăng bạc bẽo tình u mê
trong em ước nguyện đã kề
dẫu sơ ngộ lạc lối về thôn trang
thôi hoài cách trở quan san
chim kêu tỏ rạng đò giang dặm trường
nghe chùng hạc nội đêm sương
vút qua trời rộng thê lương chốn này
em hư vô quá tầm tay
một hồn thơ quải gánh đầy qua sông
tôi đi tìm chốn cố cùng
gởi trần gian với tình không cho người.
TA BÀ
nửa mảnh trăng vừa nhú
sực tỉnh giấc giang hà
ta nghe từ vạn kiếp
rụng xuống một cành hoa
có phải em vừa hóa
khốn kiếp mấy cụm tà
để thiên thu về hỏi
liễu úa tự mùa qua
rừng khói thiêng ta ngụm
chiết gửi ngọn mưa sa
thiền đêm sương rơi nhẹ
hóa muôn cõi ta bà
đồi Nam chim hót muộn
đưa động mấy tầng không
ẩn mật ngoài muôn dặm
khổ lụy đến vô cùng
sầu trần gian lãng đãng
rủ gót hài mông lung
thơ theo đời viễn mộng
ngập ngụa cả dòng sông
đồi Nam chim gãy cánh
đồi Tây chim rú vang
có mảnh hồn run rẩy
trụ bám nội mây ngàn.
EM ĐI ĐỂ GIÓ VÔ THƯỜNG
BAY QUA
mòn đôi mắt của nhớ thương
em đi để gió vô thường bay qua
mười năm trăng lẻ bên nhà
bên ni mấy độ trăng gìa trăng non
thương đêm con nước hao mòn
thương em quên cả lối mòn qua song
đến nay năm tháng mịt mùng
xa xôi chi nẻo cố cùng của nhau
người về chờ suốt đêm thâu
vẫn không thấy được bóng câu qua thềm
mòn đôi mắt của nỗi niềm
mấy năm cách biệt đã mềm tuổi tôi
mấy năm rồi cũng pha phôi
và trăng nước cũng đơn côi một mình
người đi lẻ bóng xa hình
nhân gian chìm xuống với mình tôi đây
thương đêm một bóng hao gầy
thương tôi lạc mất tháng ngày cố hương.
LÊN CHÙA
vươn vai trời đã rạng
anh ngồi dậy nghe kinh
thập phương về mấy kiếp
có rạng rỡ chân tình
một giọt sương mãn hạn
xuống cõi đời hơn thua
tâm anh không được tịnh
đành nép bên cổng chùa
ngoài vườn chim lên tiếng
cây cối cũng xanh mầm
chắp tay anh bái tạ
mong sao được trăng rằm
vươn vai trời đã rạng
khó quá một dòng đời
trần gian thì như huyễn
vô tâm lại nhiều lời
mơ ước nào chẳng nghiệp
anh sống được nhờ thơ
dù luân hồi mấy kiếp
xin trọn đời làm thơ.