NGỌC BÍCH DIỆU LIÊN
Tên thật là Nguyễn thị Ngọc Bích
Pháp danh Diệu Liên
Bút hiệu Mỹ Linh
Sinh năm 1954 tại Việt-Nam.
Đă theo học tại các trường Minh Mạng, Bồ-Đề, trung học kỹ-thuật Nguyễn An-Ninh, trường Y-Dược Học Dân Tộc Sàig̣n.
1976-1983 là kỹ thuật viên y sĩ của Viện Y Dược Học Dân Tộc, đảm nhận công việc điều trị và giảng dạy thuộc phân khoa châm cứu, tham gia nghiên cứu châm gây tê trong phẫu thuật.
Kết hôn 1982 và đi đoàn tụ gia đ́nh tại Tokyo Nhật Bản 1983.
Từ 1984-1986 là nhân viên hảng C.A.T-Cannon Co. Japan.
1986 Di dân sang Úc.
Từ 1987 theo học tại trường Sydney Technical College.
Từ 1990 đến nay là nhân viên hảng Leigh Madon –Amcor Australasia.
Bắt đầu làm thơ và viết văn từ trước năm 75 , viết phóng sự xả hội , tùy bút cho các báo Thần Chung, Trắng Đen, Nguyệt san Bồ Đề Nguyệt san Nguyễn An Ninh...
Cùng viết chung tập thơ Hạnh Phúc Từ Đây với Như-Tạng, 1982 xuất bản tại Tokyo. Cọng tác với Báo Phước-Huệ, Pháp Bảo và trang mạng Quảng Đức tại Úc Đại Lợi…
Sẽ xuất bản Tập Truyện, Bút Kư và Thơ trong tương lai gần…
a
RẰM THÁNG TƯ
Hôm nay rằm em ra vườn tưới kiểng
Hoa trắng xuân th́ lá xanh nước biển
Bướm vàng bay lưu luyến tiếng chim ca
Tiếng bé reo hoa lan nở sau nhà
Hoa một bó trắng vàng phơi nắng sớm
Cánh x̣e ngang hoa nhụy ngát mùi hương
Bé ngây thơ hớn hở tỏa ngàn thương
Xin một nhánh làm quà cho bạn trẻ
Mẹ ơi mẹ sao hái hoa nhiều thế
Giỏ hoa nầy con xách đă nặng tay
Để đó mẹ v́ Tháng Tư Rằm lớn
Chúc mừng ngày Đức Từ Phụ Đản Sinh
Trước điện Phật tâm hoa dường đă nở
Hương ngát trầm xông an lạc lâng lâng
Tiếng chuông lắng vào hồn ngân ngân măi
Nhẹ nhơm ḷng như dứt sạch bụi trần…
LỜI CHO CON
Ngủ ngoan nghe con
Mai theo cha ḿnh về tổ quốc
Thăm ông bà, làng xóm mến thương
Nh́n đồng quê ruộng lúa đơm bông
Nghe thơm ngát t́nh yêu non nước
Ngủ ngoan nghe con
Dù ngày mai mưa trưa nắng sớm
Ḿnh theo cha về với quê hương
Đề con c̣n nguồn cội núi sông
Và hănh diện với hồn thiêng sông núi
Ngủ ngoan nghe con
Mai nầy khi con khôn lớn
Hiểu sử nhà, biết chống ngoại xâm
Theo truyền thống cha ông ngày trước
Tiếp tiếp lên ǵn giữ cơi bờ
Ngủ ngoan nghe con
Khi con rơ t́nh yêu đất nước
Yêu sử nhà, gịng máu Tiên Rồng
Là đời con thắp sáng t́nh nồng
Tô đẹp măi trong con t́nh đất nước
Ngủ ngoan nghe con
Khi mẹ cha con c̣n thao thức
Ḷng hướng về tổ quốc phương xa
Mắt ướt nh́n mờ lệ nhớ mẹ già
T́nh quê ấy ngàn năm c̣n măi.
MƠ CUỐI TRỜI XA
Em c̣n nhờ chiều nao trên xa lộ
Trên con đường vun vút bóng xe qua
Nh́n nắng vàng tít tắp cuối trời xa
Anh khẽ nói mầu quê hương rực rở
Em gật đầu nghe lời anh tâm sự
chuyện t́nh yêu, t́nh đạo với t́nh quê
T́nh yêu ấy muôn đời không gián đoạn
Rồi giờ cũng trưa về trên khóm lá
Hai đứa mơ màng ngồi nhớ quê hương
Anh bảo rằng quê ta sẽ đẹp, giàu
Hơn xứ Nhật, nơi anh từng lặn lội
Ngày mai đây trên chuyến tàu về nước
Anh đưa em về cùng với xóm làng
Tay ôm con thơ ḷng nghe thấy rộn ràng
Đem dâng hiến t́nh yêu cho tổ quốc
Rồi bàn tay, đôi bàn tay bé nhỏ
Hai đứa ḿnh cùng với đứa con thơ
Mang cả tấm ḷng trở lại quê nhà
Mong giữ lấy t́nh yêu đất nước
Để quê hương và t́nh của đôi ta
Ngàn năm sau t́nh măi măi không già
Yêu trọn kiếp đạo đời t́nh muôn thuở.
oOo
NGƯỜI THẦY THUỐC GIỎI
Kính tặng mẹ tôi và tất cả những ai làm mẹ
Chùa Kỳ-Quang vào một ngày trước lễ Phật đản sanh. Quí thầy, quí ni sư và chư phật tử đang bận rộn với việc chuẩn bị cho ngày đại lễ sắp đến. Bên trong nhà hậu tổ, ḥa thượng Thiện Quang đang ngồi trong tư thế kiết già, tay ngài vẫn đều đặn lần từng hạt chuỗi bồ đề. Phía dưới bồ đoàn là một thiếu phụ trẻ đang ôm hai đứa bé sanh đôi qú trước mặt ngài, kế bên là ba cô con gái từ ba đến năm tuổi ngoan ngoăn qú bên cạnh mẹ.
Người thiếu phụ chưa dứt cơn xúc động, những giọt nước mắt buồn tủi vẩn không ngớt tuôn rơi trên gương mặt c̣n trẻ!
“Bạch thầy sao đời con khổ quá. Cha con mất sớm mẹ con th́ ở quá xa. Chồng con thường xuyên vắng nhà, con cái đau ốm liên miên, một thân một ḿnh với năm đứa con c̣n nhỏ dại, nhiều lúc không biết phải làm sao nữa. Nay hai đứa bé song sanh nầy cùng bệnh nặng. Bác sĩ bảo phải đưa vào bệnh viện Saint Paul, ở đó họ có đầy đủ phương tiện may ra cứu chữa được cho chúng. Con không biết chúng sẽ sống chết ra sao nhưng con nguyện mang hai cháu xuống đây để xin kư thác cho thầy, cầu xin thầy thu nhận để nếu như hai cháu c̣n sống th́ nguyện đời đời theo làm đệ tử Phật c̣n như mà chết th́ cũng cầu văng sanh theo hầu dưới chân Phật.”
Ḥa thượng Thiện Quang đưa mắt hiền từ nh́n người nữ đệ tử tại gia vơí ḷng đầy thương xót, ngài cất giọng dịu dàng nói:
“Diệu Cảnh, con theo thầy đă lâu, ḷng tin theo Phật của con thật bền chặt, th́ chắc con cũng hiểu v́ sao Đức Phật từ bỏ cung vàng điện ngọc để đi tu, tất cả cũng chỉ v́ chúng sanh, tất cả cũng v́ lo t́m con đường giải thoát cho chúng sinh khỏi ṿng sinh tử luân hồi thoát cảnh nhiều đời nhiều kiếp trôi lăn trong lục đạo do nhân duyên và nghiệp quả của chúng sanh đă tạo ra. Diệu Cảnh con! Đạo pháp thâm sâu khó thể nghĩ bàn do đó con cần nhiều thời gian để chiêm nghiệm và học hỏi. Con phải luôn luôn tâm niệm rằng muốn thoát khỏi cảnh phiền nảo th́ phải giữ tâm luôn an định mà muốn tâm an định con cần chuyên niệm Phật dù lúc con đang vui mừng hay ḷng con đang đau khổ. Khi con tưởng niệm và ḷng con thành tâm cầu nguyện th́ sẽ được chư Phật và Bồ Tát độ tŕ thoát qua cơn khổ nạn, ḷng con sẽ thấy an nhiên tự tại. Con hăy nhớ bất cứ lúc nào hay khi đang gặp cảnh khổ nạn con luôn cầu nguyện và niệm danh hiệu của đức Quan Thế Âm Bồ Tát v́ ngài là vị Bồ Tát có hạnh nguyện và năng lực tầm thinh cứu khổ.”
Nói xong Ḥa thượng Thiện Quang đặt tay lên đầu của hai đứa bé để chú nguyện và thọ nhận sự kư thác.
Sau khi được thầy thọ nhận cho các con qui y Tam Bảo, người thiếu phụ trẻ đă vội vàng mang con đến nhập viện. Tại đây các bác sĩ đă cấp tốc cho bé Lam vào nằm tại pḥng săn sóc đặc biệt, c̣n bé Sơn th́ đưa vào pḥng bệnh thường trực. Người thiếu phụ như con thoi tất tả ngược xuôi,vất vả chạy từ pḥng nầy sang pḥng khác để trông chừng và săn sóc cho hai con v́ hai đứa bé nằm ở hai pḥng riêng biệt. Rồi bà lại phải tất tưởi chạy về nhà lo cơm nước cho ba đứa con gái c̣n nhỏ dại sau đó mới nhờ người hàng xóm tốt bụng trông chừng dùm.
Ba hôm sau vào buổi sáng sớm người ta thấy bà vội vàng chạy từ hành lang dài dẫn vào pḥng cấp cứu của bé Lam. Vừa bước chân vào cửa pḥng cấp cứu bà đă vội hỏi cô con bác hàng xóm!
“Bưởi à! Em ra sao mà cháu ngủ quên như thế, cô dặn cháu đừng rời em ra mà cháu lại quên rồi.”
Bưởi đưa tay lên dụi mắt rồi nói:
“Ơ cô đừng có lo quá, con thấy em ngủ yên nên con mới ra đây đó.”
Không kịp nói thêm một lời với Bưởi, người thiếu phụ chạy vội đến bên giường nh́n con đang nằm yên lặng, bà đưa tay đặt lên trán con một cảm giác yên lặng lành lạnh trong tay bà, bà vội đưa tay lên mũi con và không cảm thấy một hơi thở nhẹ... Bà cuống quít lên...
“Gọi bác sĩ nhanh lên, Bưởi ơi!”
Bà cảm tưởng như không đứng nổi trên đôi chân khi vị Bác sĩ người Pháp ngỏ lời chia buồn. Toàn thân bà như lịm đi cho đến khi một d́ phước vào chuẩn bị cho việc làm lễ rửa tội cho đứa bé th́ bà mới giật ḿnh và nói rằng không được. Người nữ tu hỏi tại sao.
“Xin bà tha lỗi, đứa bé nầy không thể rửa tội cho nó được bởi v́ nó đă được chú nguyện để theo hầu dưới chân Đức Phật, bởi v́ nó đă được qui y Tam Bảo và dù sống hay chết th́ nó chỉ đi theo một con đường duy nhất mà thôi.”
Nói rồi bà quay lại nh́n đứa con trai bé nhỏ của ḿnh. Nó đă ra đi trong sự trong sạch và thanh tịnh. Nh́n gương mặt xinh xắn của đứa bé như thiên thần, bà cúi xuống đặt hai tay con lên ngực và bà chấp tay lại bắt đầu cầu nguyện với một ḷng thành khẩn cho bé Lam được văng sanh tịnh độ.
C̣n bé Sơn mỗi ngày một bệnh nặng thêm, bé được chuyển vào pḥng cấp cứu cũng căn pḥng mà trước đây bé Lam đă nằm. Cũng tại chiếc giường nầy bé Lam đă ra đi, bây giờ trên chiếc giường nầy bé Sơn nằm thiêm thiếp, hơi thở nhẹ mong manh, không ăn không uống. Người mẹ lặng lẽ quan sát cô y tá khi cô mang dụng cụ đến bên giường để làm xét nghiệm máu. Cô đă phải thử nhiều nơi trên thân thể bé nhỏ đó mới lấy đủ số lượng máu cần thiết. Nh́n những giọt máu được rút đi từ thân thể nhỏ bé của con ḿnh bà đă tưởng chừng như chính những giọt máu của ḿnh đang được rút ra khỏi trái tim của bà. Những giọt máu đó đă ra đi và sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại với trái tim, cũng như bé Lam đă vĩnh viễn không trở lại cơi thế gian nầy.
Từng phút trôi qua bà chợt bà chợt tưởng đến lúc bà lại có thể mất đi bé Sơn! Bà hoảng hốt kêu lên không, không, tôi phải cứu nó bằng mọi cách, tôi phải rời khỏi nơi đây ngay! Như có một động lực thôi thúc mănh liệt, bà gỡ tháo dây truyền huyết thanh, lấy vội tấm khăn lông quấn vội đứa bé vào và ôm con rời khỏi pḥng.
Bóng tối choàng xuống vạn vật như giúp bà thêm phần can đảm. Bà rảo bước cố gắng đi nhanh nhưng con đường như dài ra với những hành lang dài sâu hun hút. Bà có cảm giác như có những trở lực vô h́nh tŕ kéo bà lại. Bà cảm thấy hoảng hốt dường như hai chân bà muốn quị xuống mệt quá sức, bà ngồi xuống dựa lưng vào tường: “Con nhớ dù trong bất cứ t́nh huống nào con cũng phải luôn thành tâm niệm phật và cầu nguyện đức Quan Thế Âm Bồ Tát.” Bà bắt đầu lâm râm khấn nguyện.
Vừa lúc ấy người nữ y tá trực đă phát hiện được sự mất tích của bé Sơn nên báo động mọi người biết và cuối cùng họ đă t́m thấy bà. Khi họ kêu gọi bà nhất định không mang con trở lại pḥng. Người y tá trưởng đă giận dữ buộc bà phải gặp bác sĩ trực ca đêm ấy để được giải quyết.
Vị bác sĩ trẻ tuổi đă tốt nghiệp từ Pháp về hiện đang phục vụ cho khoa cấp cứu nhi đồng đă không khỏi ngạc nhiên khi nghe báo cáo. Ông ngồi yên lặng khá lâu và quan sát người thiếu phụ đoạn cất tiếng hỏi:
“Con của bà đau nặng đến thế tại sao bà không để bệnh viện chữa trị mà bà lại lén mang cháu đi như thế, bà không biết là làm như thế là nguy hại đến tính mạng của cháu bé, bộ bà không thương con của bà sao?”
“Thưa bác sĩ tôi là mẹ, có người mẹ nào mà không thương con của ḿnh! Chính v́ thương con nên tôi thấy tôi cần phải mang cháu đi ngay.”
“Tai Sao? Nếu bà giải thích hợp lư th́ tôi để bà mang cháu đi, c̣n không th́ bà nên để cháu lại cho chúng tôi săn sóc, chứ theo báo cáo theo dỏi bệnh lư th́ e rằng cháu không qua khỏi đêm nay...”
“Thưa bác sĩ nếu đă như thế th́ xin cho phép tôi mang con về chứ đă bao nhiêu ngày cháu không ăn uống ǵ cả mà cứ lấy máu đi thử nghiệm măi th́ e rằng cháu không chết v́ bệnh mà chết v́ bị thiếu máu.”
“Bà thật là không hiểu ǵ cả, chúng tôi muốn giúp bà mà bà c̣n nói như vậy.”
“Thưa bác sĩ tôi quê mùa ít học nghĩ sao th́ nói vậy, v́ cũng chính nơi đây cách một tuần lễ cũng chính những phương pháp nầy một đứa con của tôi đă vĩnh viễn ra đi, nay bằng mọi cách tôi xin đêm cháu về, xin bác sĩ vui ḷng giúp cho, dù cháu sống hay chết tôi cũng thành thật mang ơn bác sĩ.”
“Thôi được, bà đă cương quyết tôi không c̣n cách nào hơn chỉ e rằng đứa bé không qua khỏi đêm nay. Tôi sẽ làm giấy bà kư vào đây và chịu hoàn toàn trách nhiệm sau nầy không thể khiếu nại v́ bất cứ lư do ǵ. Ngoài ra tôi cho bà toa thuốc nầy nếu bà cảm thấy cần th́ dùng cho cháu.”
Về đến nhà người mẹ vẫn ôm chặt con vào ḷng và dùng hơi ấm của ḿnh để ấp ủ cho thân thể bé nhỏ đang lạnh dần. Bà dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp thân thể của bé Sơn nguyện th́ thầm những lời thành khẩn cầu nguyện cùng đức linh cảm Quan Thế Âm Bồ Tát.
Một đêm đă trôi qua bà vẫn không hay biết, măi cho đến khi đứa bé cất tiếng rên nhỏ và khóc lên th́ bà vừa dừng lời cầu nguyện. Ḍng lệ vui mừng lăn trên đôi g̣ má, trên gương mặt bà thoáng lên một tia hy vọng bà nhỏ từng giọt sữa vào đôi môi khô khốc của con và không ngớt th́ thầm: "Con phải sống, con sẽ lớn lên thành trẻ ngoan".
Một năm sau tại đường Ḥa Hảo, vào một buổi sáng Chủ nhật đẹp trời, người thanh niên trẻ đứng trong sân nhà một người bạn nh́n sang ngôi nhà bên cạnh. Nh́n đàn trẻ bốn đứa đang chơi đùa ngoài sân, ḷng anh cảm thấy dạt dào t́nh thương với tuổi thơ. Anh nghĩ đến ngày c̣n bé thơ anh cũng đă có một thời hồn nhiên dễ thương như thế. Đột nhiên anh nh́n thấy người thiếu phụ đang đứng trước mái hiên để trông chừng đám trẻ kia có vẻ như quen quen chừng như anh đă gặp đâu đó.
Người mẹ ấy dường như cũng đă nhận ra anh nên bà gật đầu chào. Anh bước đến gần bờ rào và cất tiếng:
“Chào bà, các cháu đây là con của bà à, trông các cháu thật ngoan, xinh đẹp và khoẻ mạnh, thật là một gia đ́nh hạnh phúc. Thưa bà tôi thấy bà thật quen, xin lỗi bà h́nh như tôi đă gặp bà ở đâu rồi!”
“Vâng, thưa bác sĩ! Ông đă nhớ rất đúng! Chúng ta đă có dịp gặp nhau, tôi là người mẹ đă ôm con trốn ra bệnh viện vào một đêm tối trời và đă bị bác sĩ bắt trở lại, chuyện ấy cách đây một năm.”
“A! Th́ ra là bà đây, thật không ngờ được gặp lại bà, thế cháu bé ra sau? Chắc cháu đă... thành thật chia buồn với bà.”
“A! Thưa không bác sỉ đă lầm rồi! A! bác sĩ thấy không cái thằng bé đang ráng sức chạy theo các chị của kia ḱa, nó chính là đứa bé đă từng là bệnh nhân của bác sĩ đó!”
“Thật à, thật là một điều kỳ diệu, trông cháu lớn hẳn ra và thật là khỏe mạnh. Thật t́nh mà nói tôi không ngờ đấy!”
“Vâng thưa bác sĩ, năm nay cháu vừa tṛn ba tuổi.”
“Tôi thành thật xin chúc mừng bà, thế bà đem cháu đi bác sĩ nào và chửa trị ra sao? Dùng loại thuốc ǵ? Bà có thể vui ḷng kể lại cho tôi nghe được không?”
“Thưa bác sĩ từ lúc rời khỏi bệnh viện St. Paul là tôi đem cháu về thẳng nhà v́ các vị bác sĩ khác đă từng cho tôi biết chỉ có bệnh viện St. Paul mới có đủ phương tiện và chuyên môn để cứu cháu mà thôi. Lúc ấy bác sĩ cũng đă nói với tôi rằng cháu không có nhiều hy vọng lắm do đó tôi đành mang cháu về nhà. Bước đầu tôi ủ ấm thân thể cháu rồi xoa bóp tay chân cho nó, lúc ấy tôi chỉ một ḷng hướng nguyện lời dạy của thầy tôi, là niệm danh hiệu của đức bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật và đức Quan Thế Âm Bồ Tát... Sau đó khi cháu tỉnh lại th́ tôi cho cháu dùng sữa và nước ép thịt ḅ cùng với nước súp hầm rau cải. C̣n thuốc th́ tôi chỉ dùng mỗi toa thuốc bác sĩ cho đó thôi, cho đến khi cháu hết bệnh th́ cũng vừa hết thuốc. Gia đ́nh tôi rất cảm ơn bác sĩ những ǵ mà bác sĩ đă giúp đỡ chúng tôi.”
“Thưa bà! Thật sự th́ chúng tôi chẳng giúp được ǵ cho bà. Lúc ấy tôi chỉ ghi cho bà một cái toa thông thường v́ tôi nghĩ chắc cháu cũng không cần dùng đến. Nay nghe bà kể lại tôi cảm thấy hết sức phi thường và kỳ diệu, những niềm tin và lời cầu nguyện của bà thật sự vượt qua khỏi kiến thức y học của chúng tôi đang có. Tôi phải hết sức cảm ơn bà mới đúng. Những ǵ bà cho tôi được biết ngày hôm nay, nó cũng chính là một bài học mà tôi cần phải tham khảo để có thể được phục vụ hữu hiệu hơn cho các bệnh nhân khác.”
Câu chuyện đến đây bị cắt ngang v́ tiếng khóc của bé Sơn gọi mẹ, bé trượt chân té.
Bà mẹ chạy đến ôm con lên và cất tiếng dỗ dành. Ba cô bé gái cũng chạy a lại ôm chầm lấy mẹ. Nh́n gương mặt rạng rỡ của bà lúc đang âu yếm các con, vị bác sĩ nghĩ thầm bà ấy thật sự là người mẹ hiền và cũng là người thầy thuốc giỏi.
Ngoài kia nắng vẫn lên cao như trong ḷng của vị bác sĩ trẻ cũng có một niềm tin đang nẩy mầm và vươn lên trong nắng mới.
Ngọc Bích Diệu Liên