THÍCH NHUẬN HÙNG
Thế danh: Hoàng Văn Dũng
Pháp danh: Nhuận Hùng
Pháp hiệu: Chân Đạt
Sinh năm 1962 tại tỉnh Pleiku, Cao Nguyên Trung Phần, Việt Nam.
Xuất gia ngày 01 tháng 01 năm 1977 với Bổn Sư Thích Chí Đạo tại Chùa Phú Mỹ, Pleiku, dưới sự chứng minh của Ḥa Thượng Thích Giác Ngộ, Trú Tŕ Chùa Tỉnh Hội Pleiku.
Thọ Cụ Túc Giới năm 1991 tại Hoa Kỳ, Ḥa Thượng Thích Tâm Châu làm Đàn Đầu Ḥa Thượng ban Pháp hiệu là Chân Đạt.
Định cư tại Hoa Kỳ năm 1991.
Y chỉ với Thượng Tọa Thích Quảng Thanh, Trú Tŕ Chùa Bảo Quang, Santa Ana, California, Hoa Kỳ.
Phụ tá Tổng Thư Kư tạp chí Trúc Lâm.
Có truyện đăng trên báo Trúc Lâm, Liên Hoa và websites Phật Giáo Việt Nam cũng như Thân Hữu Già Lam, v.v…
Truyện đă đăng:
- Nửa bức họa đồ
- Trở về nguồn cội
- Quân tử tạo mệnh
- Chuyến về thăm quê ngoại
- Một thoáng đă trôi qua
- Vẫn một niềm tin
- Thoát ṿng tử sinh
- Con đường giải thoát
- Chuyến về thăm quê
- Ngọc quư trong tâm
- Báu vật trao người
- Bức tranh kỳ diệu
- Ḷng mẹ
- Số phận hẩm hiu
- Trôi nổi ḍng đời
oOo
Nửa Bức Họa Đồ
Nhuận Hùng
Màn đêm chưa tan, sương mù dầy đặc, núi rừng hoang vu tịch mịch...Có ai thấu hiểu cho chăng! những người nông dân vất vả cày xới mảnh đất cằn cỏi. Tuy đời sống cực khổ, thiếu thốn nhưng họ vẫn gắn chặt với ruộng vườn của cha - ông để lại họ chẳng bao giờ muốn ĺa xa hoặc đi nơi khác lập nghiệp. Dù rằng, tay lấm chân bùn nhưng vẫn vui sống cảnh thanh b́nh với hương đồng cỏ nội, bước chân mỏi ṃn quen thuộc dẫm nát khu rừng. Buổi sáng tinh sương chuông chùa ngân nga, lời kinh nhịp mơ đă ḥa quyện cùng nhau tạo nên âm thanh trầm hùng trong đêm thanh vắng những âm thanh của bài kinh vang vọng tận cổng tam quan, ai nghe cũng phải lắng ḷng, phát khởi tâm từ...
Thượng lai hiện tiền thanh tịnh chúng
Phúng tụng Lăng Nghiêm chư phẩm chú
Hồi hướng Tam Bảo chúng long thiêng
Thủ hộ già lam chư thánh chúng
Tam đồ bát nạn cu ly khổ
Tứ ân tam hữu tận triêm ân
Quốc giới an ninh binh cách tiêu
Phong điều vũ thuận dân an lạc...
(Kinh Lăng Nghiêm)
Những lời kinh của đức Phật đă để lại thật là vô thượng thậm vi diệu, thẩm thấu vô biên khiến cho người dân ở đó thường nhật cũng thấm nhuần. Truyền thuyết lưu truyền trong dân gian không biết ngôi chùa này đă có từ bao giờ, nhưng dân làng đồn rằng: chùa cổ này đă trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm theo mệnh nước, dân làng thường hay nói rằng: chùa rách lại có Phật vàng rất thiêng nếu ai chí thành cầu nguyện.
Ngôi chùa nằm trên sườn đồi ngoại thành của tỉnh Quế Lâm, Trung Quốc không có thầy trụ tŕ nên ít khách văng lai. Từ khi có vị cao tăng đến trụ tŕ lo sửa sang trùng tu lại ngôi chánh điện được khang trang, hiện trong chùa có khoảng hơn hai mươi tăng chúng tu tập được Ngài truyền dạy rất chu toàn, từ giáo lư Phật Đà đến vơ công. Chung quanh chùa có rất nhiều cây cổ thụ, bởi vậy cảnh chùa rất tịch mịch là nơi yên tĩnh để tu tập, khách thập phương không tấp nập như các ngôi chùa ở thị tứ...
Nội quy của thiền môn sinh ở đây sau giờ công phu khuya tất cả đều có công việc lao tác của mỗi môn sinh. V́ kinh tế thiền môn phần lớn là tự túc.
Nhưng hôm nay không hiểu v́ sao thời công phu khuya vừa chấm dứt tất cả mọi người ra sân tập dượt mới vừa được vài động tác chưa vào bài quyền th́ đă nghe, tiếng kẻng của nhà trù báo hiệu giờ ăn đă đến. Ai nấy đều ngưng tập chạy thẳng hướng về nhà trù, cứ đến thẳng chỗ ngồi, những rá cơm c̣n nóng hổi đang bốc mùi thơm của mùa lúa mới.
Trong số các môn đệ đó có chú tiểu Tuệ Khai khoảng chừng mười hai hoặc mười ba tuổi ǵ đó, tỏ vẻ ngạc nhiên nói với các huynh đệ rằng thưa các sư huynh: hôm nay đệ thấy thời khóa khác hẳn hơn mọi khi, các sư huynh có biết việc ǵ xảy ra hay không? Lại có một chú tiểu khác là Tuệ Phước nói rằng: Việc ǵ xảy ra là có sư phụ lo rồi, chớ đợi đến các đệ tí hon này ra gánh vác làm sao cho nổi đặng..., tiếng cười xen lẫn tiếng chế giễu lại vang lên, chú vẫn tiếp tục lớn tiếng nói rằng: Ồ! ăn sáng cái đă việc ǵ đến rồi sẽ đến xin miễn bàn các huynh đệ ơi!, có lần tôi nghe sư huynh nói: Thực bất ngữ quư huynh quên rồi hay sao. Từ đó không khí pḥng ăn trở nên vắng lặng chỉ c̣n nghe tiếng đĩa muỗng khua va chạm vào nhau. Vị chúng trưởng bước tới trước tấm bảng đen và gỏ gỏ vài cái, ai nấy cũng đều chăm chú ngó vào bảng đen, những ḍng chữ thật sắc săo lần lượt được hiện ra, như một lời nhắn bảo đến đại chúng. Sau khi dùng điểm tâm xong tất cả hăy có mặt tại chánh điện để nghe lời dạy của sư phụ.
Chỉ ngắn gọn thế thôi, mà đại chúng ai nấy cũng đều bâng khuâng lo lắng bồn chồn trong ḷng chẳng biết việc ǵ sẽ xảy ra đây.Trên chánh điện sư phụ đă ngồi sẵn ở đó đợi chờ thật oai nghi trông như một Bồ Tát phân thân, với bộ râu dài bạc trắng phơ. Lần lượt các chú tiểu cũng đă đông đủ, ngồi ngay ngắn lắng nghe không có một tiếng động đây. Giọng sư phụ dơng dạc lúc bổng lúc trầm hàm chứa một điều huyền bí ǵ đó, từng câu từng cử chỉ một thật chậm răi mà nói rằng: Này các con, hôm nay thầy cho các con nghỉ tập vơ là có lư do của nó, đáng ra hôm nay sư phụ đích thân truyền dạy một bài quyền pháp, nhưng v́ sức khỏe không cho phép hẹn lại kỳ sau, tiện thể sư phụ sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện quan trọng này, các con hăy tập trú vào đây để tiếp nhận âu cũng là điều bổ ích cho các con trên bước đường tu học.
Đại chúng chắp tay đồng niệm: Nam Mô A Di Đà Phật.
Sư phụ nói thẳng vào vấn đề ngay, v́ pháp thể bất an nên không thể ngồi lâu được, thỉnh thoảng tằng hắng vài tiếng trông vẻ mệt mỏi v́ niên kỷ đă trên cửu tuần.
- Này các con câu chuyện dài ḍng lắm chỉ vắn tắt nơi đây. Thầy của sư phụ trao truyền cho nửa bức họa đồ, c̣n nữa bức kia giao cho sư đệ, v́ những biến thiên của đất nước tăng chúng và huynh đệ mỗi người một ngả lưu lạc khắp bốn phương, đến nay nửa bức họa đồ c̣n lại trong tay sư phụ cũng chưa hoàn thành được mà tuổi già sức yếu, lực bất tùng tâm. Vậy trong các môn đồ của ta, ai là người có thể đảm trách công việc khôi phục lại kho tàng kinh điển Phật Giáo, đương lúc khó khăn này đó là công đức vô lượng vô biên các con ạ!.
Vị sư trông vẻ mệt nhoài v́ cơn bệnh suyễn đang hành hạ. Đại chúng thấy vậy cũng có nhiều vị giơ tay lên. Sư phụ liền chỉ chúng trưởng. Chúng trưởng thưa:
- Mô Phật bạch sư phụ, theo thiển ư của con, sư phụ nên tổ chức buổi thi tuyển để t́m người có khả năng ngơ hầu trao truyền trách nhiệm trọng đại này tiếp tục hoằng hóa độ sinh cũng chưa có muộn.Nghe chúng trưởng đề nghị như vậy, trong đại chúng ai nấy cũng hớn hở chờ quyết định của sư phụ. Sư phụ ồn tồn nói rằng:
- Được, lời bạch ấy rất hay, tất cả chuẩn bị ngày mai sư phụ công bố sau đó sẽ có kết quả...
Thoạt nhiên sư phụ nh́n thấy một môn sinh đang gục đầu suy nghĩ trông giống như đang ngủ gật, Ngài liền bước đến lấy thước kẻ gơ nhẹ vào đầu ba cái. Sau đó sư phụ trở về hậu liêu nghỉ ngơi, đại chúng chuẩn bị công việc cho ngày mai thi tuyển.
Đêm về khuya làn gió thổi mạnh rú lên thật là rùng rợn, không khí tịch mịch, tiếng dế rên rỉ suốt đêm, cảnh vật nơi thiền môn vẫn yên tĩnh. Trong lúc mọi người đang an giấc. Thế mà ngoài cửa pḥng sư phụ thấp thoáng bóng dáng một môn sinh đang quỳ chờ đợi, không hiểu có tiếng động, hoặc phải chăng một thần giao cách cảm sư phụ không ngủ được mở cửa ra xem hư thực, tiếng tằng hắng của sư phụ phá tan bức màn yên tĩnh trong khi ngoài trời vẫn rét câm và đen như mực.- Ai đó đă đến sao không vào đây?
- A Di Đà Phật, con xin đến sám hối sư phụ.
- Lỗi ǵ mà sám hối?
- Bạch sư phụ khi sáng con... con... con...Tṛ chưa nói dứt lời, sư phụ đă gơ nhẹ ba gậy vào đầu:
- Con tự biết sư phụ muốn dặn ḍ điều ǵ, hay con có điều ǵ sai phạm sư phụ quở trách. Nên con mạo muội vào chốn tịnh dưỡng của thầy.
- Ta đánh Tuệ Khai có đau hay không đau?
Chú tiểu Tuệ Khai trả lời:- Vừa đau vừa không đau.
Sư phụ nói:- Tôi cũng vừa thấy vừa không thấy.
Sư phụ giảng giải tiếp:- Tôi thấy nghĩa là thường thấy lỗi lầm của ḿnh cho nên bảo là thấy, c̣n không thấy nghĩa là không thấy lỗi lầm của người khác. Cho nên tôi vừa thấy, vừa không thấy. C̣n chú tại sao vừa đau, vừa không đau?
Tuệ Khai thưa rằng:- Nếu không đau th́ đệ tử đâm ra giống cây đá vô t́nh. nếu đau th́ đệ tử tức đồng với phàm phu, khởi ḷng oán hận.
Sư phụ nói:- Này Tuệ Khai, cái thấy với không thấy vừa rồi là hai biên kiến, đau với không đau là sinh diệt. Ngay cả tự tánh c̣n chưa thấy dám đ̣i đến đây đùa hả.
Tuệ Khai bái tạ không nói ǵ nữa. Sư phụ thầm nghĩ, Tuệ Khai chưa giải thích rốt ráo về tự tánh, tuy nhiên tuổi nhỏ nhưng trí tuệ đă sớm phát triển có căn cơ tốt tương lai có thể tiếp tục con đường khai triển giáo lư hoằng dương chánh pháp.
H́nh như sư phụ có điều ǵ căn dặn hoặc trao truyền điều ǵ đó nên Tuệ Khai chần chờ, thấy vậy sư phụ kéo vào pḥng đóng cửa lại, Tuệ Khai bồi hồi quỳ xuống nghe chỉ dạy không dám động đậy.
Sư phụ thắp ngọn nến lên và nói rằng:- Sư phụ muốn truyền trao một việc quan trọng, nhưng chưa t́m ra người có đủ khả năng và kham nhẫn, nay có nhân duyên sư phụ sẽ trao cho con một việc trọng đại. Thầy nghĩ rằng trong nhóm tăng chúng tại tự viện này con là người có thể, đủ bản lănh để hoàn thiện công việc mà thầy đang làm dở dang.
Tuệ Khai giựt ḿnh, khi nghe sư phụ nói như thế. Tuy nhỏ tuổi nhưng ư chí và tâm tánh lúc nào cũng hướng về Phật đạo, quả quyết và dám đảm đương công việc khó khăn này. Liền bạch rằng:- Bạch sư phụ chỉ dạy cho con điều ǵ, con sẽ cố gắng hoàn tất, mặc dù đường con đi c̣n dài và không ít chông gai, nhưng con đă quyết hiến dâng đời ḿnh cho đạo pháp nói chung và trước mắt con sẽ hoàn thiện những Phật sự được thầy trao truyền và quyết tâm tiếp tục công việc hoằng pháp độ sanh.
-Tốt lắm! Con hăy nhớ những lời kinh sau đây:
Quân bất kiến:
Tuyệt học vô vi nhàn đạo nhân
Bất trừ vọng tưởng bất cầu chân?
Vô minh thực tánh tức Phật tánh,
Ảo hóa không thân tức Pháp thân
Pháp thân giác liễu vô nhất vật
Bổn nguyên tự tánh thiên chân Phật
Ngũ ấm phù vân không khứ lai
Tam độc thủy bào hư xuất một...(Anh thấy chăng:
Dứt học, vô vi, ấy đạo nhân
Không trừ vọng tưởng chẳng cầu chân?
Tánh thực vô minh tức Phật tánh
Thân không ảo hóa tức Pháp thân
Pháp thân giác rồi không một vật,
Vốn nguồn tự tánh thiên chân Phật
Năm ấm: ảo hư mây lại qua,
Ba độc: huyễn hoặc bọt c̣n mất...)
(Chứng Đạo Ca)
Tuệ Khai thưa:
- Nam Mô A Di Đà Phật con sẽ cố...
Vừa dứt lời sư phụ liền bước đến kệ sách với lấy một ống tre và nửa miếng ngọc có sợi dây để đeo. Sư phụ nói:- Đây là những vật quư báu mà sư phụ cất giữ bao nhiêu năm qua....nay trao cho con để tiếp tục hoàn thành sứ mệnh t́m thêm nữa tấm họa đồ nữa. Nếu có đủ tấm họa đồ ấy, và lời chỉ dẫn bên trong con sẽ đến đó mở cánh cửa của kho tàng vô giá về giáo lư Phật Đà, được như vậy sẽ dễ dàng cho con trên bước đường hoằng hóa độ sanh.
Tuệ Khai nghe nói như thế liền niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
- Được rồi, đây là bí kíp vơ công và giáo lư vi diệu của đức Thế Tôn để cứu đời và cứu người, thầy giao cho con đây, con phải kiên nhẫn, kiên tŕ trên mọi lănh vực để tự tu tự chứng và luôn luôn phải nhớ đến lời dạy bảo của sư phụ. Sư phụ không c̣n nhiều thời giờ nữa.Tuệ Khai định thưa nhưng chưa kịp nói sư phụ đă đọc được ư nghĩ liền nói rằng:
- Con phải rời khỏi nơi này nội trong đêm nay càng sớm càng tốt.
Hiểu được ư nghĩ của sư phu, Tuệ Khai liền quỳ lạy tạ chẳng nói thêm lời nào. Sư phụ c̣n nhắc nhở con hăy cố gắng vươn lên sư phụ măi măi bên con và kỳ vọng ở con rất nhiều.
Vừa dứt lời cánh cửa đóng sập lại. Sư phụ an nhiên thị tịch trong tư thế kiết già.
Tuệ Khai nửa đêm mang gói hành trang của sư phụ giao phó âm thầm từ giả ngôi chùa thân thương bước vào cơi lăng du làm lữ khách trên lộ tŕnh truy t́m nửa bức họa đồ, v́ hiểu hàm ư của sự phụ căn dặn cho nên không dám chậm trễ phải rời xa ngọn núi này trước lúc ánh b́nh minh ló dạng.
Sau khi Tuệ Khai rời khỏi, ngày hôm sau mọi người mới hay tin sư phụ đă an nhiên thâu thần viên tịch, công việc thi tuyển chẳng c̣n ai nhắc đến. Vị chúng trưởng cùng mọi người lo tang lễ.
Tuệ Khai khi rời chùa quá nhỏ, bước ra ngoài trời đất bao lao cảnh vật khác hẳn, muôn màu muôn sắc đồi núi chập chùng chưa biết đi về đâu, bỗng nghe tiếng cọp gầm thét từ phía sau vọng đến. Tuệ Khai đâm đầu chạy thí mạng, mất cả phương hướng lạc lối đi, chẳng may sẩy chân rớt xuống vực thẳm. Tưởng như xương tan thịt nát.
Nhưng mỗi con người ai cũng có phước báu riêng, y báo và chánh báo khác nhau hoặc nghiệp lực cũng thế. Sau khi rơi từ đỉnh cao xuống gịng sông trôi dạt vào mé bờ không biết trời trăng mây nước ǵ cả.
Khi tỉnh dậy mới biết ra ḿnh được ông lăo chèo đ̣ đem về nhà cứu sống. Tuệ Khai may mắn được người cứu thoát và ở lại đó hơn mười năm. Bấy giờ Tuệ Khai được ông lăo chèo đ̣ đổi tên là Huệ Nhẫn bái ông chèo đ̣ làm sư phụ v́ ông ta vơ công rất thâm hậu và c̣n dạy giáo lư cho nữa, Huệ Nhẫn hằng ngày được ông dạy dỗ.
Chẳng mấy chốc Huệ Nhẫn đă là một thanh niên có thân h́nh tráng kiện văn vơ song toàn, nhưng cuộc sống rất ư vất vả. Âu đó cũng là một lối tôi luyện để trưởng thành. Từ khi đem Huệ Nhẫn về nhà nuôi dưỡng ông lăo không làm nghề cũ nữa cùng Huệ Nhẫn lên núi thật cao sống bằng nghề tiều phu đốn củi, đốt than gánh xuống núi đổi gạo mà sống qua ngày.
Thời gian cứ thế trôi qua, hoài băo của Huệ Nhẫn vẫn chưa thực hiện được, rồi một hôm lăo chèo đ̣ cũng vĩnh viễn ra đi theo luật vô thường. Huệ Nhẫn lo mai táng xong, tạm biệt núi rừng tha phương khắp miền Hoa lục hầu mong t́m dấu tích của nửa tấm họa đồ. Có nhiều lúc Huệ Nhẫn tưởng như đă tuyệt vọng. Phiêu bạt khắp mọi nơi từ rừng sâu đến hang động chùa chiền, phố phường nhưng cũng chưa có manh mối, dấu tích của tấm bản đồ.
Bốn mươi năm trôi qua, kể từ khi Huệ Nhẫn rời ngôi chùa nhỏ trên núi, đă đi quá nhiều và cũng làm rất nhiều việc thiện ra sức giúp cho người cô thế bị hiếp đáp. Tiếng đồn cũng được vang khắp nơi, nhưng Huệ Nhẫn chẳng bao giờ đế ư đến...
Một hôm nọ, nhân mùa Phật Đản Huệ Nhẩn t́m đến một ngôi chùa trên núi Phổ Đà Sơn nhưng trên đường lên núi. Huệ Nhẫn nghỉ chân dưới những tàng cây cổ thụ giữa lúc trưa trời oai bức. Bỗng nhiên nghe tiếng đánh nhau ́ch ịch, một đám đông đang bao vây một vị tăng. Huệ Nhẫn không thể làm ngơ chạy vội tới dùng gậy giải vây và cho chúng một bài học chí tử. Được biết vị tăng này đi chung đoàn tăng lữ nhưng v́ bị bệnh không thể theo kịp nên phải ngồi lại nơi khu rừng nghỉ ngơi chờ đến khi khỏe lại tiếp tục lên đường, chẳng may bị bọn cướp hành thích đánh đập tả tơi thân xác, bọn họ c̣n nói rằng: những vị sư này hay có nhiều báu vật và tiền của nên chận đánh để cướp. Chẳng may bị Huệ Nhẫn trả đ̣n quá mạnh chúng phải bỏ chạy.Sau đó Huệ Nhẫn cơng vị sư về chùa, bấy giờ trong chùa ai nấy cũng ngạc nhiên và cảm kích tấm ḷng của Huệ Nhẫn. Sau cùng vị sư trụ tŕ mời vào hậu liêu đàm đạo và cho Huệ Nhẫn tá túc cùng sinh hoạt với tăng chúng.
Một thời gian dài thấy Huệ Nhẫn có căn cơ nên khuyến hóa Huệ Nhẫn tiếp tục sinh hoạt tại đây và cho Huệ Nhẫn thế phát lại. Từ đó, Huệ Nhẫn an tâm tu tập và rèn luyện hầu mong ngày nào đó sẽ truy t́m được nủa bức họa đồ c̣n lại.
Huệ Nhẫn trong vui cũng vẫn có nỗi buồn và lo lắng, nếu chẳng may ai đó biết được ḿnh đang cất giữ nửa bức họa đồ không trao ra cũng khó trọn cho tính mạng, bởi thế đêm ngày trằn trọc. Huệ Nhẫn là người đến sau cùng nên phải gánh vác rất nhiều việc nặng nhọc, nhưng đó cũng là những thử thách rèn luyện cho Huệ Nhẫn có đủ niềm tin và vững tiến bước đường phục vụ tha nhân.
Nhớ lại những lúc c̣n nhỏ đùa giỡn với các chú tiểu trong chùa... bây giờ tóc đă ngă màu mà công việc của sư phụ giao chưa hoàn tất được thật là hổ thẹn. Chim trời, cá nước chắc có lẽ sư phụ cũng hiểu cho đệ tử này sức lực có hạn, không thể chắp cánh bay đi mọi nơi mà t́m kiếm, phải hiểu rằng tất cả đều do duyên mà trụ, hết duyên th́ tan.
Vào một đêm mùa Đông mưa gió lạnh lẽo, khuôn viên chùa quá rộng pḥng ốc lại thiếu tăng chúng th́ đông. Huệ Nhẫn không có chỗ phải ở nơi gần nhà trù. Đêm hôm ấy là đêm cuối năm khi mọi người đang an giấc, Huệ Nhẫn ngồi đọc sách trong căn pḥng bé nhỏ nh́n ra sân chùa thấy hai bóng đen từ đâu xuất hiện, chạy thẳng đến tàng kinh các rồi phi thân lên nóc chùa. Bọn chúng bịt mặt đen, h́nh như đang t́m kiếm một vật ǵ đó. Ngay lập tức Huệ Nhẫn lóe lên một linh cảm đoán biết kẻ gian đang định t́m ǵ đây tại tàng kinh các, không chút chần chờ, Huệ Nhẫn cầm theo một cây gậy lao theo bọn chúng. Cả ba giáp mặt một trận đấu quyết liệt xảy ra. Hai tên hành thích kia gươm đao sáng giới múa may quay cuồng, trong lúc Huệ Nhẫn vẫn b́nh tâm đấu chiến trong tay với cây gậy tin tưởng vào khả năng của ḿnh, chỉ qua vài hiệp Huệ Nhẫn đoán biết hai tay này không phải loại xoàng như những bọn cướp vặt Huệ Nhẫn thường gặp. Tiếng đánh nhau chang choảng, xóa tan bầu không khí tịch mịch của chốn thiền môn. H́nh như vị trụ tŕ ít ngủ nên nghe tiếng động trong đêm thanh vắng vội vàng chạy ra trên tay cầm tích trượng kịp thời có mặt tại hiện trường bên tàng kinh các. Ngài lớn tiếng quát rằng:
- Tất cả hăy ngừng tay.
Huệ Nhẫn nghe tiếng sư trụ tŕ liền dừng tay, thừa lúc ấy bọn côn đồ chém Huệ Nhẫn một nhát dao vào vai nhưng Huệ Nhẫn đỡ đ̣n kịp bị sứt làm rách áo và đứt sợi dây mang miếng ngọc, nhanh như chớp vị sư trụ tŕ ứng chiến lao đến nhặt miếng ngọc lên và cầm trong tay. Thấy không thể hạ được Huệ Nhẫn, cả hai người kia nhào lộn và biến mất trong màn đêm. Vị sư trụ tŕ can gián không cho Huệ Nhẫn đuổi theo.
Huệ Nhẫn theo sư trụ tŕ về hậu liêu. Vị sư nói rằng:
- Miếng ngọc bối này là của ai?
- Huệ Nhẫn: Mô Phật... là của con.
- Tại sao con có?Huệ Nhẫn chưa kịp trả lời Ngài nói tiếp:
- Ta cũng có miếng ngọc như con.
Sau đó Ngài lấy ra từ trong túi áo đưa cho Huệ Nhẫn xem hư thật. Trong giây suy gẫm kư ức quay về, Huệ Nhẫn nhớ đến lời sư phụ dạy bảo năm xưa rằng:
- Nếu ai đó có miếng ngọc bối như con và nửa miếng ghép lại nguyên vẹn đó là con có cơ hội nhận lại được nửa bức họa đồ kia... và cũng chỉ là sư thúc của con cất giữ mà thôi.
Huệ Nhẫn liền đọc lên bài Chứng Đạo Ca mà sư phụ đă đọc cho ḿnh nghe thuở trước. Vừa dứt lời, vị sư trụ tŕ cũng đọc tiếp một đoạn:
- Chúng thực tướng, vô nhân pháp,
Sát na diệt khước a t́ nghiệp,
Nhược tương vọng ngữ cuống chúng sinh,
Tự chiêu bạt thiệt trần sa kiếp...
Chứng thực tướng, không nhân pháp,
Sát na rũ sạch a t́ nghiệp
Bằng đem lời vọng dối chúng sanh,
Tội rút lưỡi nguyện mang cùng kiếp...
(Chứng Đạo Ca)
Thấy vậy, Huệ Nhẫn liền quỳ xuống bái lạy. Vị sư trụ tŕ cho phép đứng lên và hỏi rơ câu chuyện. Kể từ đó Huệ Nhẫn đă an tâm và phấn khởi khi công việc sắp được hoàn tất. Những khúc mắc xưa nay đă giải tỏa, Huệ Nhẫn chẳng khác nào kẻ từ trong bóng tối bước ra đón chào ánh b́nh minh của buổi ban mai, hoặc người mù được sáng mắt, một niềm vui không tả xiết. Bức họa đồ ấy được hoàn tất cả hai theo sự chỉ dẫn ngày hoàng đạo đă đến để mở cánh cửa hư không đón nhận những ǵ thầy tổ cất giữ và để lưu truyền cho hậu thế.
Cảnh thanh b́nh đă trở lại, ngôi nhà chánh pháp cũng đă có người tiếp tục hoằng hóa độ sinh.
Huệ Nhẫn lúc ấy cũng đă mệt nhoài khi thời gian không c̣n chờ đợi. Huệ Nhẫn bước vào hang động cầm lên quyển kinh Bát Nhă mở đọc: Sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệt phục như thị.... Vị sư thúc của Huệ Nhẫn cũng măn nguyện và an nhiên thị tịch sau ba ngày mở cánh cửa của kho tàng kinh điển thời... niên hiệu....C̣n Huệ Nhẫn liền khắc vào tường đá câu kinh Kim Cang: Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm.
Rồi từ đó Huệ Nhẫn từ biệt tất cả mọi vật chung quanh và giao lại cho đại chúng kho tàng đại tạng kinh điển... Huệ Nhẫn thong dong tự tại trở về đỉnh núi cao Hy Mă Lạp Sơn mà an tâm tu tịnh.
Nửa bức họa đồ đă được nguyên vẹn và sáng lên trên ngọn lửa hồng.
Cali ngày 21 /4/2006