TÂM MINH NGÔ TẰNG GIAO
Tên thật là Ngô Tằng Giao. Pháp danh Tâm Minh.
Quy y tại Chùa Linh Sơn Đà Lạt với Hoà Thượng Thích Từ Măn.
Sinh tại Hà Nội năm 1940. Trưởng thành ở Sài G̣n. Lập nghiệp tại Đà Lạt với nghề Luật sư và tham gia Ban giảng huấn Viện Đại Học Đà Lạt. Định cư tại Virginia Hoa Kỳ từ 1989.
Khởi viết năm 2000 với bút hiệu Tâm Minh, xuất bản tập thơ chuyển ngữ Anh-Việt “MƯA XUÂN” (Spring Rain). Chuyển qua viết chuyên về Phật Giáo từ năm 2001. Đa số là chuyển ra thơ “lục bát” những truyện cổ Phật Giáo, truyện tiền thân Đức Phật, truyện cuộc đời Đức Phật, truyện Thiền, Kinh và các tài liệu Phật Giáo khác. Cũng dịch sách Phật Giáo bằng Anh ngữ sang tiếng Việt.
Các sách đều được Diệu Phương xuất bản dưới h́nh thức “ấn tống” và trích đăng trên các tạp chí Phật Giáo đồng thời phổ biến trên các trang lưới điện toán Phật Giáo toàn cầu.
Những sách đă biên soạn:
1) TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO 1 (Truyện thơ, tập 1, 2001)
2) TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO 2 (Truyện thơ, tập 2, 2002)
3) CUỘC ĐỜI ĐỨC PHẬT THÍCH CA (Truyện thơ, 2002)
4) KINH PHÁP CÚ (DHAMMAPADA) (Chuyển dịch thơ, 2003)
5) TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO 3 (Truyện thơ, tập 3, 2004)
6) 101 TRUYỆN THIỀN (Chuyển ngữ “101 Zen Stories by Kakuan”, Transcribed by Nyogen Senzaki and Paul Reps) (2004)
7) TẶNG MỘT VẦNG TRĂNG (Tập truyện Thiền, chuyển thơ, 2004)
8) TRUYỆN THƠ TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT (Tập 1: Quỷ Trong Sa Mạc, chuyển ngữ từ tiếng Anh, 2004)
9) TRUYỆN THƠ TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT (Tập 2: Kế Hoạch Hoàng Tử, chuyển ngữ từ tiếng Anh, 2005)
10) T̀M HIỂU KINH PHÁP CÚ (Dhammapada) (2006)
11) TRUYỆN THƠ TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT (Tập 3: Khỉ Và Cá Sấu, chuyển ngữ từ tiếng Anh, 2006)
12) TRUYỆN THƠ TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT (Tập 4: Ẩn Sĩ Khổ Hạnh, chuyển ngữ từ tiếng Anh, 2007)
13) KINH BÁCH DỤ (Chuyển thơ, 2007)
14) HƯƠNG MÙA VU LAN (Tập thơ chuyển ngữ Anh-Việt, 2007)
15) NIẾT BÀN (Chuyển ngữ “Nirvana In A Nutshell” của Scott Shaw, 2007)
a
Truyện cổ Phật Giáo chuyển thơ:
CÔ LÁI Đ̉
Ngày xưa có vị tỳ kheo
Cất am sườn núi cheo leo non ngàn
Lánh xa bụi bặm trần gian
Một ḷng thiền định, đạo vàng chuyên tu
Nơi đây thanh tịnh bốn mùa
Trăng soi suối ngọc, gió lùa cửa không.
Dưới chân núi có con sông
Có đ̣ đưa khách bềnh bồng sang ngang.
Mỗi lần có dịp hạ san
Để đi hóa độ xóm làng đó đây
Thời sư phải đáp đ̣ này
Con đ̣ độc nhất ngày ngày lại qua,
Lái đ̣ là một lăo bà
Tay chèo c̣n khỏe, tuy già vẫn vui.
*
Một hôm hành khách tới nơi
Ngạc nhiên nào thấy tăm hơi bà già
Thay vào là một dáng hoa
Một cô thiếu nữ mặn mà xinh tươi
Duyên nét mặt, đẹp nụ cười
Hỏi ra mới biết là người phương xa
Tới đây xin với lăo bà
Trước là ở trọ, sau là tiếp tay
Giúp bà đưa khách sông này
Bà nh́n người đẹp nhận ngay chẳng từ.
*
Thế rồi trên bến sông xưa
Khách sang đ̣ bỗng sớm trưa rộn ràng
Thăm sư, lễ Phật, viếng am
Ngắm phong cảnh đẹp thênh thang hữu t́nh
Ngắm thêm cô lái đ̣ xinh
Dáng người yểu điệu, thân h́nh thướt tha
Khiến cá lặn, khiến chim sa,
Êm đềm tiếng ngọc, mặn mà lời hoa,
Mái chèo theo cánh tay ngà
Lướt trên mặt nước loang ra sóng vàng,
Sóng đưa hành khách sang ngang
Một vùng sông nước mơ màng thăng hoa.
*
Sáng nay sư phải đi xa
Khi sư xuống núi cũng qua đ̣ này,
Tiền đ̣ hành khách nơi đây
Sang sông chỉ phải trao tay một đồng,
Riêng sư khi trả tiền công
Cô đ̣i sư những hai đồng! Lạ thay!
Ngạc nhiên sư hỏi cô ngay:
“Sao tôi phải trả tiền này gấp đôi?”
Mỉm cười cô khẽ trả lời:
“Sang sông khách đáp đ̣ tôi hàng ngày
Kẻ qua, người lại chốn đây
Nào đâu lạ lẫm như thầy hôm nay,
Thầy vừa đáp chuyến đ̣ này
Lại luôn nh́n ngắm tôi ngay từ đầu
Nên thầy phải trả trước sau
Gấp đôi người khác cũng đâu lạ ǵ!”
Sợ lôi thôi, căi làm chi
Sư đành vội trả phứt đi hai đồng.
Chiều về am, phải qua sông
Sư nào dám ngó bóng hồng xinh tươi
Xuống đ̣ ngồi khuất xa rồi
Gầm đầu, cúi mặt xuống nơi ḷng đ̣.
Đ̣ trôi qua bến êm ru
Kỳ này chắc mẩm thầy tu hết phiền.
Nào ngờ khi khách trả tiền
Nhận xong cô lái đ̣ liền cám ơn,
Riêng sư cô khẽ nói thầm:
“Xin thầy trả gấp bốn lần người ta!”
*
Ngạc nhiên sư hỏi cho ra:
“Tại sao buổi sáng tôi qua đ̣ rồi
Cô đ̣i tôi trả gấp đôi
Nói rằng tôi lỗi v́ ngồi ngắm cô,
Chiều nay suốt lúc qua đ̣
Tôi đâu liếc mắt nh́n cô chút nào
Ḷng đ̣ tôi cứ trông vào
Cô đ̣i gấp bốn! Tại sao lạ đời?”
Nghiêm trang cô lái trả lời:
“Sáng nay thầy chỉ nh́n nơi phía ngoài
Nh́n bằng cặp mắt thường thôi,
Chiều nay thầy lại nh́n tôi toàn phần
Không bằng mắt, mà bằng Tâm
Tâm nh́n khắp cả châu thân trong ngoài
Cớ sao thầy lại kêu nài
Lời tôi nói vậy có sai đâu nào!”
*
Sóng vàng chợt vỗ dạt dào
Sư nghe vừa dứt bỗng đâu bật cười
H́nh như đă ngộ thêm rồi
Ngước trông sóng nước êm trôi dập d́nh
Quay nh́n cô lái đ̣ xinh
Cô đà biến mất bóng h́nh c̣n đâu!
Kể từ ngày đó về sau
Chỉ c̣n bà lăo bạc đầu mà thôi
Mái chèo bà lăo ngược xuôi,
Con đ̣ lờ lững đưa người sang sông.
(phỏng theo bản văn xuôi trong
TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO )
____________________
Truyện tiền thân Đức Phật chuyển dịch thơ:
THẦN CÂY ĐA
Thời xưa và cả thời nay
Số người mê tín, buồn thay, quá nhiều!
Họ mê muội tin đủ điều
Gặp cây cổ thụ họ đều van xin
Tin rằng chắc có thần tiên
Nơi đây cư ngụ đầy quyền phép cao
Tin rằng cầu khẩn ước ao
Nếu thần giúp đỡ thế nào cũng xong.
*
Nơi miền bắc Ấn mênh mông
Có cây đa mọc trong vùng Ka-Si
Thân to lớn, dáng lạ kỳ
Nên chàng buôn nọ đang đi chợt dừng
Ghé vào khấn chẳng ngại ngùng
Tin rằng thần ngụ trên từng cây cao
Giúp anh thoả nguyện ước ao
Thời anh lễ tạ đâu nào dám quên
Sát sinh để cúng tế liền
Trả ơn thần thánh linh thiêng giúp ḿnh.
Bất ngờ ước nguyện đạt thành
Nào ai hay biết duyên lành từ đâu
Thánh thần quyền phép nhiệm mầu?
Hay là ma quỷ giúp nhau chuyến này?
Riêng anh tin chính thần cây
Đáp lời cầu khẩn ra tay giúp ḿnh
Nên anh muốn đáp ân t́nh
Vội lo tổ chức sát sinh cúng thần.
Lời cầu xin lớn bội phần
Cho nên lễ tạ cũng cần lớn theo,
Anh mua súc vật rất nhiều
Dê, lừa, cừu với bao nhiêu là gà
Củi gom gần gốc cây đa
Chỉ chờ châm lửa thiêu là cúng ngay
Lễ xin dâng cúng thần cây,
Tội thay súc vật đọa đày xác thân.
*
Chợt đâu xuất hiện vị thần
Nh́n anh lên tiếng khuyên răn chân thành:
“Anh từng khấn hứa thần linh
Giúp cho công việc của ḿnh thành công
Giờ đây kết quả đă xong
Bày ra cúng tế cầu mong đáp đền.
Nhưng sát sinh chỉ thêm phiền
Chỉ mau sa đọa vào miền đớn đau
Việc làm độc ác trước sau
Thời bao quả xấu đến mau tức thời
Phải qua nhiều kiếp luân hồi
Luân phiên trả nghiệp ai người thoát qua
Ngưng ngay hành động xấu xa
Để cầu giải thoát thân ta sau này!
C̣n như anh nghĩ tại đây
Quả là có vị thần cây ẩn tàng
Th́ sao anh lại nghĩ rằng
Thần linh chỉ thích được dâng thịt thà
Mà không chỉ hưởng hương hoa?”
Thần cây khuyên nhủ xong là biến đi.
*
Chàng buôn mê tín ngu si
Nghe xong chợt hiểu những ǵ đúng, sai
Kể từ ngày đó gặp ai
Chàng luôn can gián mọi người sát sinh:
“Chớ hề giết loài hữu t́nh
Sống theo chánh pháp, nghiệp ḿnh hưởng vui!”
(phỏng dịch theo bản văn xuôi THE GOD IN THE BANYAN TREE của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
(Đây là một tiền thân của Đức Phật. Trước khi ngài giác ngộ trở thành Phật ngài được gọi là Bồ Tát. Vị Bồ Tát trong truyện này là “Vị thần trên cây đa”)
______________________
Truyện Thiền chuyển dịch thơ:
MỘT LY TRÀ
Thiền sư tiếp khách đến thăm,
Giáo sư đại học tiếng tăm trong miền
Giáo sư t́m hiểu về Thiền,
Phân ngôi chủ khách đôi bên dùng trà.
Trà thơm được chủ rót ra
Rót đầy ly khách, tràn qua đĩa ngoài
Nhưng thiền sư chẳng đoái hoài
Hai tay nâng ấm miệt mài rót thêm.
Giáo sư thắc mắc ngồi nh́n
Nhịn lâu chẳng được ông liền nói ngay:
“Xin thiền sư hăy dừng tay
Ly trà rót đă tràn đầy rồi thôi!”
*
Thiền sư điềm đạm trả lời:
“Ông nào có khác chi nơi ly này
Sẵn bao ư kiến chất đầy
Sẵn bao suy đoán ở ngay trong đầu
Tôi đem Thiền nói dễ đâu
Làm sao bày tỏ thâm sâu được ǵ
Lời tôi nói sẽ tràn đi
Trừ phi ông cạn trước ly của ḿnh!”
(phỏng theo A Cup Of Tea truyện văn xuôi trong 101 ZEN STORIES của Nyogen Senzaki và Paul Reps)
Kinh Pháp Cú chuyển dịch thơ (trích)
(Pháp Cú 15)
Đau buồn ngay ở kiếp này
Kiếp sau cũng lại tràn đầy buồn đau:
Người làm điều ác hay đâu
Buồn kia theo măi dài lâu bên ḿnh
Quay nh́n việc ác tạo thành
Chết ṃn thân xác, héo nhanh tâm hồn.
(Pháp Cú 16)
Vui mừng ngay ở kiếp này
Kiếp sau cũng lại tràn đầy mừng vui:
Người làm điều thiện ở đời
Thấy chân hạnh phúc khắp nơi theo ḿnh
Quay nh́n việc thiện tạo thành
Sướng vui dào dạt, an lành chứa chan.
(Pháp Cú 135)
Người chăn cầm gậy đi sau
Lùa đàn ḅ nọ chạy mau ra đồng,
Già nua, chết chóc đều cùng
Xua người đến chốn tử vong khác ǵ.
(Pháp Cú 223)
Lấy từ bi, lấy ôn ḥa
Thắng cơn nóng giận bùng ra thét gầm
Lấy hiền lành, lấy thiện tâm
Thắng ḷng hung ác bất nhân khó lường
Lấy tâm bố thí cúng dường
Thắng hàng keo kiệt, thắng phường tham lam
Lấy chân thật để đập tan
Những tṛ hư ngụy, dối gian ở đời.