THÁI TÚ HẠP
Sinh tháng 4 năm 1940 tại Hội An, tỉnh Quảng Nam.
Từ 1956 đến 1975 liên tục đăng thơ, văn trên các tạp chí Văn học Nghệ thuật ở Sài Gòn.
Trước 1975 Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Sau 1975 đi tù, vượt biển.
Định cư tại Los Angeles, California, Hoa Kỳ cuối năm 1980.
Làm nhà in, mở quán Doanh Doanh.
Cùng Ái Cầm chủ trương:
· Tuần Báo Sagon Times năm 1987
· Nhà xuất bản Sông Thu năm 1988
· Niên Giám Thương Mại Saigon Yellow Pages năm 1992
· Đặc San Quảng Đà ấn hành mỗi năm kể từ năm 1995 đến nay
Tác phẩm đã hoàn tất:
- Người Đi Chiến Chinh (tùy bút 1968)
- Quê Hương và Người Tình (thơ 1969)
- Vành Khuyên (tập truyện 1972)
- Yêu Em Một Đời (thơ 1973)
- Dưới Cội Mai Vàng (thơ 1974)
Tác phẩm đã xuất bản:
- Tuyển Tập Sông Thu (1962 cùng với Thành Tôn và Hoàng Quy)
- Thèm Về (thơ 1970)
- Chim Quyên Lạc Ngàn (thơ 1982)
- Thơ Văn Việt Nam Hải Ngoại (tuyển tập 1985)
- Miền Yêu Dấu Phương Đông (thơ 1987)
- Thơ Văn Phật Giáo (tuyển tập 1993)
- Hạt Bụi Nào Bay Qua (thơ 1995)
- Giữa Trời Hoa Bay (tùy bút 2000)
- CD Sông Nhớ Một Vần Trăng
- CD Miền Yêu Dấu Phương Đông (Ca khúc phổ thơ Thái Tú Hạp của các nhạc sĩ Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Trầm Tử Thiêng, Lê Uyên Phương, Anh Bằng, Nhật Ngân, Hoàng Quốc Bảo, Trọng Nghiã-Mộng Lan, Vĩnh Điện, Khúc Lan, Trực Tâm, Andy Thanh, Huỳnh Nhâm … năm 2005. Với các tiếng hát của các ca sĩ: Lệ Thu, Hà Thanh, Duy Quang, Thái Hiền, Lê Uyên Phương, Quỳnh Giao, Mai Hương, Việt Dzũng, Thanh Hà, Quỳnh Hương, Mộng Lan, Trọng Nghiã, Thanh Tuyền, Anh Dũng, Doanh Doanh…)
Sẽ xuất bản:
- Bên Đồi Lau Xanh (tùy bút)
- Giở Trang Vô Tự Trắng Nhòa Sắc Không (thơ)
- Suối Nguồn Thanh Thản Dạo Chơi (thơ)
a
Vô Thường Yêu Em
mắt xưa trăng đẫm non ngàn
lời xanh biếc ngọc vô thường yêu em
lá theo tiếp lục đường chim
hồn mai phục giữa hoa-nghiêm lặng tờ.
Thanh Tịnh Khúc
mai ta về giữa non cao
xé mây làm áo lụa đào cho em
nghiệp từ mấy thuở trần duyên
nắng thanh xuân đậu ngoài hiên ta bà
đưa nhau dạo giữa ngân hà
bỏ nhân gian lại chốn tà huy câm
mai sau tình vỡ hư không
có nghe tiếng hót tiền thân chim ngàn
từ trong thiên cổ tri âm
tiễn nhau xuống núi cưu mang kiếp sầu
mai về khép cánh biển dâu
giở trang vô tự trắng nhòa sắc không
tìm nhau trong cõi vô thường
soi tâm tư hiện một vừng trăng xưa.
Một Thoáng Phù Vân
ta cạn chén càn khôn
giữa khuya đời tịch mịch
mộng cũng tàn hư không
trang kinh nhòa thiên cổ
sương tóc bạc rừng phong
chung trà nhớ viễn khách
em về như giọt sương
sớm mai nào lá biếc
say chút rượu trầm luân
mùa xuân nhen lửa trọ
bỏ tiếng hót đầu non
chim qua vườn thủy trúc
đêm giao thừa bất tận
tây trúc ngàn dặm xa
niệm từ tâm giao động
cơn gió thoảng ngoài ta
thăm thẳm hồn cố hương
núi sông đầy ẩn tích
em mắt sầu đông phương
tang thương vừng nguyệt úa
hạt bụi nào bay qua
đất trời khuya huyễn hoặc
còn gì trong sát na
đời buồn mai thức dậy
Nỗi Buồn Trong Thành Phố Mới
mười năm sầu rong ruổi mãi
con đường phố mới thênh thang
sông hồ ta ngàn phiêu bạt
tình xa lòng cũng như không
mười năm chợt về như nắng
đầu sông gió thổi mây qua
hiên nhà xưa em vẫn đợi
hàng tre ríu rít chim ca
dương liễu chiều reo như suối
ngõ về thơm ngát hương hoa
tình ta cao như đỉnh núi
tuổi vàng sao quá thiết tha
mười năm trùng dương bát ngát
chợt sầu như chuyện hôm qua
thư em như dòng sữa ngọt
chiều nhen chút lửa lòng ta
có giấc mơ nào đẹp nhất
cho ta tìm lại hôm nay
những hình bóng xưa chất ngất
nghe hồn dõi bóng mây bay
mười năm nghìn con phố mới
lòng ta chỉ một quê hương
mẹ già xưa mòn mỏi đợi
mùa xuân vàng nắng yêu thương
mười năm giờ như mây nổi
tang thương đời cũng phôi phai
núi sông nào lên tiếng hát
hồn xuân về lại trong mai...
Đôi Bờ Sắc Không
nhiều lúc bỏ đời lên với núi
dạo giữa ngàn cây rêu đá xanh
thong dong con suối tình vô lượng
hoa nắng trên cành mai long lanh
chim hãy cùng ta riu rít hót
bỏ đời xuôi ngược chuyện đua tranh
lợi chi mái tóc như mây trắng
cố quận ngàn năm giữ mộng lành
tĩnh lặng chợt nghe tâm sóng vỗ
mấy thuở ra đi lắm đoạn trường
kinh hoàng biển thét gào bi thảm
trang sử hãi hùng chuyện máu xương
bằng hữu bây giờ hiu hắt bóng
bên trời như gió thoảng đìu hiu
tử sinh ly rượu hoài cay đắng
thế sự nhiễu nhương buổi xế chiều
lên núi dạo chơi cùng mây trắng
một ngày ngơi nghỉ trụ an tâm
rừng lạ vô danh như tiền sử
giọt sương khép nép cánh hoa vàng
thời gian miên viễn vô cùng tận
thăm thẳm nghìn xa cõi núi sông
lên cao buông bỏ đời hư huyễn
phá chấp đôi bờ sắc với không
Chợt Ngộ
em cười như nụ hoa
trong mai tâm bồ tát
tiếng chuông đời thoảng qua
phù vân chim hót lá
tiền kiếp nào gặp nhau
hạt sương đầu cánh gió
ngẩn ngơ hồn thương đau
khi nụ tình vừa chớm
ngàn mây trắng bay qua
tiếng kinh khuya vọng lại
ngõ trúc chiều chia xa
đầu non vừng trăng khuyết
sớm mai nào chợt ngộ
tâm ta tưởng là hoa
trong sắc màu giả tướng
có không nào trong ta
Mùa Xuân Yêu Em
mùa xuân từ thuở yêu em
núi non xứ Quảng cũng mềm bước đi
hàng cây nẩy lộc thầm thì
nghe như dòng suối từ bi cội nguồn
mùa xuân từ độ bao dung
tiếng chung thủy ở. tiếng đường mật vui
tiếng hờn ghen. tiếng ngậm ngùi
tiếng đau dao cắt. tiếng mùi mẫn yêu
lúc khuya sớm thuở quê nghèo
lúc chinh chiến lửa phận treo tuổi mình
lúc ngã ngựa, khi tàn binh
lúc non cao vẫn trọn tình thăm nuôi
trùng dương u thẳm phận người
quẩn quanh hải đảo tiếng cười đắng cay
xa rồi thác lũ trời tây
đời hư ảo thoáng chim bay cuối ngàn
đất trời thơm ngát lộc non
cho ta xuân thắm vô vàn yêu em
Trái Tim Người Viễn Xứ
buổi sáng nghe tiếng chim hót
trên mái chùa xưa
tiếng chuông vọng âm trên cành lá biếc
có bước chân ta về từ đầu sông
rộn rã nhịp sống yêu thương
mùa hạ vàng ngoài hiên nắng
em thả bay từng sợi tóc mây vương
nụ cười nghiêng bên thềm hạnh ngộ
đời cõi tạm mù sương
dù ta nổi trôi giong ruổi
dù ta u muội trên ngàn phiếm trầm luân
cũng quay về nơi nguồn cội
để thấy tình non nghĩa nước đậm đà
dù cho người thù hận xót xa
ta sẽ đưa em
qua vườn vú sữa
đi giữa lối sầu riêng
ngát thơm hoa bưởi
lịm mát từng ngụm dừa xiêm
mạch nước Cửu Long chan chứa mộng lành
vỗ qua hồn ta lúa ngát
có con chim vành khuyên
hót trên cành đào trước cổng
mùa xuân vừa thức dậy rừng xanh
đôi mắt trẻ thơ vời vợi an bình
em có nghe vườn cây lên tiếng hát
những dòng cổ tự trên bia
những thanh gươm một thời hồ hải
cũng tàn phai trong cát bụi phù vân
buổi sáng hôm nay
đường mai vui họp chợ
hương cốm thơm ngày chung lớp học
ý vui nở đầy trên trang sách thần tiên
có tiếng guốc em khua nhịp Trường Tiền
có tà áo bay chiều Cổ Ngư lộng gió
những tiếng còi xe buổi sớm Sài Gòn
lá me thơm đôi bờ vai xõa tóc
ta nghe quen như tình yêu mới chớm
tuổi học trò mơ mộng thăng hoa
từ ngàn dặm xa
gởi về cố xứ
con tàu đi từ vô tận không gian
có hạnh ngộ quê hương ngày ta đến
người lữ hành buồn
mang nỗi nhớ trăm năm!
Suối Nguồn Thanh Thản Dạo Chơi
hãy lắng nghe núi rừng tình tự
chuyển hóa tâm vô lượng đất trời
ta nằm trên đá nghe suối hát
lòng như không, hạnh phúc thảnh thơi
bước chân dạo đơn thuần chánh niệm
mây tan rồi trong vắt trời xanh
mỗi cảm thọ hằng sa hạnh nguyện
không-thời-gian kỳ ảo duyên lành
lên cao chớ ngại ngùng lao khổ
ta đi huyền diệu giữa muôn trùng
núi non tình vô chung vô thủy
luyến lưu chi giọt nắng vô thường
sớm mai đuổi mộng sương đầu núi
gió thúc lời chim rộn rã xuân
một ngày thức dậy ta hiện hữu
cùng em buông bỏ chuyện phù vân
viễn du với núi ngàn gió lộng
thanh thản dạo chơi cõi thần tiên
chén trà tâm hiện vầng trăng mộng
rừng núi trinh nguyên vút cánh chim
Gió Thổi Tri Âm Ngàn Phương Biệt
viễn xứ trăng khuya thao thức mãi
chung trà tâm động nhớ nhung quê
bạn cũ như mây trời phiêu bạt
mấy thuở nào yên chốn trở về!
từ dạo quê nhà giông bão tới
cửa Không kinh lặng bóng Chiên Đàn
tháp cao im vắng hồi chuông đổ
dòng sông sương lạnh vấn khăn tang
còn ai thăm hỏi người thiên cổ
cỏ hoang trên mái phố âm dương
mênh mông mưa nắng trời hư huyễn
muôn dặm lòng ta chỉ cố hương
chinh chiến xa rồi quê quán cũ
nhưng hồn chưa lắng nỗi niềm đau
tiếng hát nghẹn ngào như tiếng khóc
mấy bờ sông rụng trắng hoa cau
bạc tóc ta về than củi đốt
phố thương chia nửa mảnh trăng gầy
sỏi đá bên thềm hoang phế thức
tiền sử mê cuồng vết chim bay
gió thổi tri âm ngàn phương biệt
nhân gian đâu hiểu chuyện thương đau
tâm bút u hoài lên núi viết
nghìn trang huyết lệ thấu mai sau
cuộc thế phơi bày gươm giáo dựng
người về kể laị, sử lưu vong
khổ thân cơm áo đời u uẩn
tình nghĩa như bèo giạt trôi sông
tiếng dế năm canh sầu da diết
như thở than hoài chuyện nước non
ẩn cư. thế tục không màng đến
biển dâu vọng ngã có như không
trời đất thăng trầm, ai thấu triệt
kiếp người gió thoảng nắng qua hiên
mái ấm đoàn viên linh hiển thắp
tình thương hóa giải nghiệp oan khiên
tám vạn pháp môn lưu hậu thế
biển sóng muôn đời. tâm tịnh an
nụ cười. sen nở trên băng tuyết
mùa xuân thế kỷ đã sang ngang
quê cũ hân hoan hồn thức giả
cùng nhau cấy ngọn lúa chân nguyên
giọt nước cành dương chim tắm mát
trần gian vi diệu ngát hương thiền.