THÍCH TÍN NGHĨA

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thế danh:  Hoàng Ngọc Lĩnh

Pháp danh:  Nguyên Nhơn.  Pháp tự:  Tín Nghĩa. 

Bút hiệu:  Thúy Linh.

Chánh quán tại làng Hiền Lương, xă Phong Điền, quận Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên, Việt Nam.

Xuất gia tại Tổ Đ́nh Trúc Lâm Đại Thánh, Huế với Đại lăo Ḥa Thượng Thích Mật Hiển.

1970 thọ Cụ Túc Giới và Bồ Tát Giới tại Đại Giới Đàn Vĩnh Gia, Đà Nẵng.

1972 tốt nghiệp tại Đại Học Vạn Hạnh, Sài G̣n.

1979 vượt biên và định cư tại Hoa Kỳ.

1981-1983 Trưởng Ban Điều Hành kiêm Giáo Thọ Tăng, Ni sinh tại Phật Học Viện Quốc Tế, California, Hoa Kỳ.

1983 khai sáng Tổ Đ́nh Từ Đàm Hải Ngoại tại tiểu bang Texas, Hoa Kỳ.

Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Cư Sĩ GHPGVNTNHN-HK.

Phó chủ tịch Nội vụ GHPGVNTN Hoa Kỳ.

Chủ trương trang nhà:  www.todinhtudamhaingoai.org 

Đă cộng tác với các báo chí Phật Giáo như Tập san Phật Học Viện Quốc Tế, Tập san Phật Học, Phật Giáo Thống Nhất, Phật Giáo Hải Ngoại, Tạp chí Trắng Đen, Nguyệt san Ngày Về, Bán Nguyệt san Xây Dựng, Phương Trời Cao Rộng, Chánh Pháp, v.v…

 

Tác phẩm đă xuất bản:

 

Hiện T́nh Phật Giáo Việt Nam – 1981

Cốt Tủy Nghi Lễ Phật Giáo - Phụng soạn, 1983

Từ Đàm Quốc Nội Quốc Ngoại – 1990

Nghi Thức Chẩn Tế Cô Hồn – 1991

Những Bước Chân Đi Qua – Thúy Linh, 1991

Đạt Ma Huyền Trang – 1992

Hiền Lương Chí Lược Tân Biên – 1993

Trúc Lâm Thiền Phái Tại Huế - 1993

Thiền Môn Văn Điệp – Sưu tập, 1995

Chú Đại Bi Lược Giải - Phật Lịch 2547

Nghi Thức Tụng Niệm – 2001

Trúc Lâm Thiền Phái Thi Tập – 2003.

 

 

 

a

 

 

TU

 

Tu  là tu,

Là phát tâm hướng Phật,

Là phát tâm hướng đến cả muôn loài,

Là phát tâm tŕ niệm suốt cuộc đời,

Là phát nguyện cho một ngày về bờ giác,

Tu như thế mới mong ngày giải thoát,

Trong hiện đời an lạc với chính ta,

Dù thân nầy đang nương náu Ta bà,

Tâm tự tại như đang là tịnh độ,

Tu như thế mới vơi đi sầu khổ,

Đă tự tu là chính ḿnh tự độ,

Niết bàn đâu mà t́m măi bên ngoài.

Không vướng tục tức là tiên cảnh,

Đă xa trần ấy thế bồng lai.

Tự ḿnh gắng lấy ai ơi!

 

(Trọng thu Kỷ măo – 1999)

 

 

 

Mẹ Tôi

 

Mẹ tôi lưng c̣ng ḿnh hạc xương mai,

Quanh năm suốt tháng miệt mài với đàn con,

Tảo tần xuôi ngược bán buôn,

Lo con, lo cháu, tṛn vuông nỗi niềm.,

Tuổi già tóc bạc như tiên,

Mẹ tôi đôn hậu nhất trên cơi đời.

Mẹ là lũy tre tươi xanh ngát,

Là đồng ruộng bát ngát mênh mông,

Mẹ là ḍng suối trong,

Là liếp dừa tươi mát,

Là vườn cây sai trái,

Là liếp cải hoa vàng,

Là bông bưởi ngát hương, …

Mẹ là tất cả t́nh thương vô bờ.

Tuy già mẹ vẫn ước mơ,

Đàn con khôn lớn đến bờ tương lai.

Mẹ c̣n mong một ngày mai,

Đàn con của mẹ an vui với đời.

Nh́n con sự nghiệp mà vui,

Bao la diệu vợi trọn đời hy sinh,

T́nh mẹ là một trang kinh,

Dạy con hiếu t́nh đầy đủ chẳng sai.

Mẹ mong con một ngày mai! 

 

Điệp Khúc (*)

 

Mẹ tôi lưng c̣ng tuổi hạc xương mai,

Mẹ tôi kiên tŕ nhọc nhằn đôi vai,

Tảo tần xuôi ngược sớm hôm,

Chẳng nề vất vả gió sương,

Thương con mẹ gánh mọi nỗi ưu phiền.

 

Mẹ tôi héo ṃn v́ đàn trẻ thơ,

Dạy con hiếu đạo đậm đà t́nh thâm,

Mẹ hiền như Mẹ Quán Âm,

Dịu dàng nhẫn nhục chính tâm,

Mong con khôn lớn mai sau thành người.

Mẹ là ḍng suối trong,

Là vườn cây thắm tươi,

Là đồng ruộng thơm mùa lúa mới ;

Mẹ là lũy tre xanh,

Là liếp cải hoa vàng,

Mẹ là tất cả t́nh thương vô bờ.

 

Bàn tay ân cần dịu hiền chở che,

Hằn sâu trán mẹ một đời truân chuyên,

T́nh mẹ như ngọc lưu ly,

Rạng ngời khắp cả thế gian,

Lung linh soi sáng tâm con đời đời.

 

(June 10, 2006)

___________

 

(*)  Đă được Nhạs sĩ Vơ Tá Hân phổ thành nhạc, Ca sĩ Quỳnh Lan ca

 

 

 

Ḷng Thương Của Phật

                                      

Ḷng thương của Phật,

như bể rộng sông dài,

Phật thương ta, cứu vớt khỏi trần ai,

Thương của Phật, cứu người lên bờ Giác,

Ḷng thương của Phật, bao la bát ngát,

Không riêng tư, không chật hẹp như ḿnh,

Ḷng Ngài thương là hóa độ sinh linh, 

Ra khỏi cảnh dục t́nh và triền phược.

 

Thương của Phật, ai ai cũng đều được:

Thấm từ bi và đượm nét hỷ hoan,

Ngài muốn ai cũng thẳng đến Lạc bang,

Để dứt hết những muôn vàn khổ lụy,

Ḷng thương của Phật luôn luôn hoan hỷ:

Thấy chúng sanh xả kỷ để tiến tu,

Xóa sân si, để khỏi vướng mịt mù,

Mong tất cả hướng đường tu giải thoát,

Thương của Phật là hoa Ưu đàm hương ngát,

Tỏa cho đời những vẽ đẹp t́nh người,

Ngài thương từ địa ngục đến cơi trời,

Đâu đâu cũng về nơi đầy an lạc,

Ḷng của Phật là bóng cây tươi mát,

Không khổ đau, mà giải thoát như nhau,

Ḷng thương của Phật trước cũng như sau:

Muốn lục đạo được thấm màu pháp vị.

 

(Quư đông Kỷ tỵ  -  1989)

 

 

 

Hoa Từ Bi

 

Phát nguyện tu th́ mở rộng t́nh thương,

Có t́nh thương: th́ thương người, thương vật,   

Thương rộng lớn th́ không c̣n ngăn cách,

Thân hay sơ đều đối xử như nhau,

Thương chân thật không có ư mưu cầu,

Già hay trẻ, nghèo hay giàu cũng thế.

Thương rộng lớn có nguồn vui mát mẻ,

Là t́nh thương như của mẹ thương con.

Thương rộng lớn là thương thật vuông tṛn,

Không phân biệt nữ, nam hay quư tiện.

Người con Phật lúc nào cũng hiển hiện,

Tâm từ bi ban rải khắp sanh linh,

Thương rộng lớn không ích kỷ cho ḿnh,

Thương như thế là t́nh thương của Phật.

Thương rộng lớn là t́nh thương chân thật,

Vượt thời gian và lẫn cả không gian,

Thương của Phật thật cao rộng ngút ngàn,

Đưa nhân loại ra khỏi ṿng đau khổ,

Thương rộng lớn th́ không c̣n tật đố,

Cho riêng ḿnh và cũng chẳng riêng ai,

Mà bao dung cho tất cả muôn loài,

Được như thế, Hoa Từ Bi nở rộ.

 

(Trọng hạ Ất hợi – 1995)

 

 

 

Đồng Tiền

  

Trên đời quư nhất lại là tiền,

Tiền nói, tiền kêu để thành tiên,

Chồng vợ, anh em đều rút tỉa,

Mẹ cha, bè bạn cũng đua chen.

Nghĩa t́nh tiền thiếu, t́nh cũng bớt,

Hiếu sự tiền dư, hiếu vẫn bền.

Suy gẫm cho cùng rồi cũng vậy,

Té ra, đời chỉ ngán đồng tiền.

 

Đồng tiền chỉ đạo mọi hướng đi,

Tiền thiếu, đời ta sẽ bị khi, (1)

Đạo đức tốt lành khi tiền đến,

Ân t́nh hời hợt lúc tiền đi.

Nghèo hèn giữa chợ không người mến, (*)

Giàu có trong non có khách v́. (2)

Hờn giận, thương yêu do tiền hết,

Biết tu mới khỏi bị cu li... (3)     

 

Cu li, tiền thiếu mới khổ thân,

Nói được làm sao chuyện an bần? (4)

Giờ trước vui vầy v́ chưa mó,

Phút sau hờn giận bị chia phân.

Mắt mờ tiền đủ nên thiếu trí,

Dạ tối tiền thưa lại hóa sân.

Nông nỗi v́ tiền, sinh đủ thứ,...

Chi bằng tu niệm mới an thân.

 

An thân chớ lụy với đồng tiền,

Chớ luận có tiền mua được tiên,

Giá trị không tiền mà an lạc,

Hư danh lắm của vẫn ưu phiền.

Trên đời sung sướng là tu học,

Dưới thế âu lo ấy đảo điên,

Phật dạy tu thân nên khắc kỷ,

May ra bén gót bậc thánh hiền.

  

Thánh hiền tu được bởi có nh́n:

Họa phước sinh ra cũng do tiền,

Dân tộc điêu linh v́ tham nhũng,

Quốc gia khốn đốn lắm đảo điên.

Thầy tṛ đạo bạn không thành thật,

T́nh nghĩa thân sơ vẫn quàng xiên.

Quư nhất trên đời là tu niệm,

May ra cuộc sống mới an nhiên.

 

An nhiên cảnh tịnh, vượt ưu phiền,

Xa cảnh trần ai khổ triền miên,

Túi đựng bạc tiền, nhiều kẻ hót,

Thân không manh áo, chẳng người vin.

Tiền làm tôi tớ, là vinh dự, (5)

Tiền hóa chủ nhân, sẽ khuynh nghiêng.

Tâm sự đôi lời xin đừng giận,

Tại sao chỉ trích chuyện đồng tiền ?

 

(Trọng đông Giáp tư - 1984)

 

______________

 

(*) Hai câu 6 và 7 phỏng theo câu đối ngạn ngữ là:

   Bần cư trung thị vô nhân vấn,

   Phú tại thâm sơn hữu khách tầm.

(1) Khi tức khi dễ. 

(2) V́ tức nể v́.

(3) Cu li tức bị làm tôi tớ, bị  lệ thuộc.

(4) An bần tức an bần lạc đạo nghĩa là vui vẻ với đời sống nghèo khó, nhưng thanh tao, nhàn hạ; không bị đồng tiền xui khiến mất lư trí, mất cả t́nh nghĩa.

(5) Đồng tiền là người đầy tớ tốt, nhưng lại là một chủ nhân ông rất xấu.

 

 

 

 

Nhớ Huế

                                      

Đă bao lần tôi muốn về thăm Huế,

Lặng ngắm nh́n cảnh cũ của Huế đô,

Huế yêu thương, Huế đẹp, Huế mộng mơ,

Phú Văn Lâu đứng ngắm mấy chuyến đ̣,

Đưa áo trắng sang sông trường Đồng Khánh,

Thuyền sông Hương ngược ḍng lên Văn Thánh,

Cầu Tràng Tiền in bóng nước Hương giang,

Chợ Đông Ba đón khách nắng, ... mơ màng,

Ngâm câu hát Nam B́nh về An Cựu,

Vỹ Dạ đ̣ trăng nhớ ai mộng ảo,

Tịnh Tâm buồn áo năo nhớ tích xưa,

Sen nở, hoa cười, gió mát, hương đưa,

Người câu cá đâu có c̣n ngồi đó?

Hoàng thành ơi bây giờ c̣n nhờ rơ:

 

Cồn Hến chừ bắp đă trổ bông chưa?

Đỉnh Ngự thông reo với mấy câu ḥ,

Bến Thương Bạc trông qua đ̣ Âm Phủ,

Cầu Thanh Long ngóng lên cầu Bạch Hỗ,

Tháp bảy từng Thiên Mụ vẫn đứng yên,

Lặng ngắm nh́n về Phường Đúc, Tràng Tiền,

Hồi chuông đổ trong màng sương chiều xuống,

Ai lên Từ Đàm, ai trèo Kim Phụng,

Ai xuống Đ̣ Cồn, ai nghe tiếng trống,

Ở Tam Ṭa liên tiếp đổ từng hồi,

Giữa khuya buồn với giọng hát đầy vơi,

Ḷng nhớ Huế, trong tôi dài bất tận,

Là dân Huế, ai mà không oán hận,

Chuyện sáu ba, chôn Phật Tử thảm thương,

Để ḷng dân than khóc suốt đêm trường,

Do chế độ nhà Ngô gây áo năo,

Mắt mọi người, lệ chảy hoài chưa ráo,

Rồi tiếp theo sáu tám, tết Mậu Thân,

Lập mồ chôn tập thể khắp xa gần,

Làm dân Huế lại càng thêm điêu đứng,

Tuy như thế, Huế vẫn c̣n đứng vững,

Từ ngàn xưa đến suốt tận ngàn sau,

Xin mọi người, ta hăy đứng cùng nhau,

Đừng quên Huế, Huế muôn đời bất diệt.

 

(Nov. 21, 1998)

 

 

 

Sắc - Không

 

Tọa đàm hí tiếu lư Sắc - Không,

Vạn pháp diệt sinh bổn thị đồng,

Bất ngộ chơn thường:  Không tức sắc,

Đốn siêu giác quả:  Sắc tức không.

Liễu nhiên sanh tử tùy mộng ảo,

Ngộ lư hữu vô diệc dung thông.

Trú dạ lục thời quán như thị,

Sắc - Không phi dị, tổng giai không.

 

(Mạnh thu Bính tuất – 2006)

 

Thích Tín Nghĩa